Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1572 : Tôi mong chờ

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Lâm Nhược Khê nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế,

cầm một chén trà nóng hổi tỏa ra hương thơm Lam Sơn, nghe thấy câu hỏi

của Dương Thần, mấy người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào mình, ung dung

nhấp một ngụm trà, từ từ đặt xuống.



Trầm mặc một lát, Lâm Nhược Khê mới mở miệng, giọng nói rất trong trẻo:



- Lúc trước em có nói rồi, em cũng không rõ ràng lắm, là lúc đó em thấy Lam Lam bị bắt, em rất tức giận muốn bọn chúng chết hết.



-

Về phần tại sao bọn chúng lại không đánh trả, em cũng không biết mình

tại sao làm được thế, em chỉ nghĩ là bọn chúng không được cử động, để em có thể cắt đầu bọn chúng nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.



-

Còn nữa, em cũng không hiểu vì sao trong đầu việc đầu tiên nghĩ tới là

mượn thanh đoản đao của Trinh Tú, tất cả là vô ý thức, không thể giải

thích rõ được nguyên nhân.



Lâm Nhược Khê nói rất thành khẩn,

hoàn toàn không thấy cô có ý giấu diếm gì, trên mặt cô thậm chí còn có

một chút mệt mỏi, với sự hoài nghi của mọi người, cô không còn sức để

giải thích.



Sau khi nghe xong, Dương Thân yên lặng nhìn vợ một hồi, nở nụ cười dịu dàng:



- Nếu nghĩ không ra thì không cần cố nữa, chỉ cần em và con không có việc gì là tốt rồi.



Nói xong, Dương Thần đứng dậy, nói với mấy người Ngọc Lan Đình:



- Ngọc môn chủ, người gia tộc ẩn thế đã tìm tới tận cửa bắt nạt vợ con

tôi. Sự sỉ nhục này tôi không thể để yên; Bây giờ tôi tới tìm bọn họ

nhưng trước khi đi có chuyện xin nhờ ba người.



Ngọc Lan Đình nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hiện ra sự khó khăn nói:



- Dương công tử, không phải chúng tôi nói không giữ lời, bạc tình quả

nghĩa, tới Huyễn cảnh là phá vỡ quy tắc từ xa xưa, dẫn đến mầm tai họa.



Dương Thần khoát tay, cười nói:



- Ngọc môn chủ đã hiểu lầm, tới Huyễn Cảnh, một mình tôi là đủ, nhưng

mà tôi rất lo lắng cho người nhà và dân thường trên đảo, mặc dù còn tồn

tại các chủ thần nhưng có Ngọc môn chủ ở đây cũng yên tâm hơn.



Ngọc Lan Đình dù sao cũng là cao thủ Thái Thanh đỉnh phong, lực chiến

đấu Thất Vĩ Thiên Hồ, so với tu sĩ Thái Thanh đỉnh phong của nhân loại

tuyệt đối mạnh hơn không ít, Dương Thần hi vọng cô có thể làm người bảo

vệ cho các bà vợ một thời gian.



Như vậy, hắn đi Huyễn cảnh cũng không có lo lắng chút nào.



Có lẽ các chủ thần không có địch ý gì với họ bởi do mình để họ ở lại đây.



Mấy người Ngọc Lan Đình nghe thấy thế, không cần từ chối điều này, các


Dương Thần cười ha ha:



- Đồng bạn? Tốt lắm, nếu là đồng bạn, các người cũng không thể không

nói cho tôi biết vì sao tôi không liên lạc được với Aphrodite và Ares?

Bọn họ đã đi đâu?



Bốn chủ thần trầm mặc, sắc mặt cổ quái, nói không nên lời.



- Poseidon, anh ở Hawaii, chỗ này còn xa hơn cả chỗ của Ares, anh có

thể chạy tới trên đảo đánh nhau, vậy với tính cách của Ares, không có

khả năng không tham chiến, hắn không đến, khả năng duy nhất, chính là

hắn có chuyện khác quan trọng hơn cần xử lý. Anh nói đi tôi đoán có đúng không?



Dương Thần hỏi Poseidon.



Dáng người Hải Thần khôi ngô, sắc mặt vẫn bình tình, đối mặt với Dương Thần thản nhiên trả lời:



- Chuyện của bọn họ, tôi không rõ ràng lắm.



Dương Thần sớm biết như vậy, trực tiếp nói:



- Khẳng định có quan hệ với trái tim Gaia đúng hay không?



Bốn chủ thần lần thứ hai trầm mặc, ai cũng không có ý mở miệng.



Dương Thần phối hợp nói:



- Lúc trước, tôi chỉ là suy đoán, nhưng hiện tại tôi hầu như xác định

được, trái tim Gaia khiến toàn cầu hạ nhiệt độ có bàn tay phía sau của

các người. Trước đây lúc Athena tìm được trái tim Gaia, Apollo và

Artemis hai người nói tới nói lui rất kỳ quái, có lẽ đã sớm dự đoán có

ngày này.



- Hades... Chúng tôi...



Apollo có chút không đành lòng, nhíu mày, nhưng vẫn là ngậm miệng lại.



Dương Thần mỉm cười:



- Không cần khó khăn như thế, các người không nói, tôi cũng có thể đoán được, hơn phân nửa là có quan hệ với Athena, tôi không biết rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì, cũng không biết một đám các người mưu đồ bí mật gì... Thế nhưng... Tốt nhất đừng làm chuyện gì khiến tôi phản cảm nếu

không đừng trách tôi lục thân không nhận.



Nói đến đây, ánh mắt Dương Thần lộ ra sát khí, lành lạnh đáng sợ, như cơn ác mộng giữa trời đêm.



Trong gió lạnh gào thét không còn ai lên tiếng nữa.



Một lúc sau, Hermes đột nhiên giẫm lên hư không, đi tới cạnh Dương Thần, khóe miệng nhếch lên, nhấn mạnh từng lời:



- Hades, tôi tin lời anh... Nhưng đừng quên những gì tôi nói với anh

ngày đó, tôi biết anh không muốn tin, nhưng... Nếu có ngày lời của tôi thành sự thực... Vậy anh nên nhớ kỹ những lời anh nói hôm này...

Tôi rất mong chờ.