Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1577 : Kẻ xâm nhập

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Bụp! Bụp, bụp…



Cây phất trần tung bay, lông trắng còn chưa

chạm được đến Lạc Thiên Thu đã bị dừng lại giữa không trung, từng cái bị đánh văng ra ngoài.



Một đạo chân nguyên vô hình phát ra xung quanh thân thể Lạc Thiên Thu tạo thành sóng xung kích như một bàn tay

lớn đẩy bóng hồng ra ngoài nhưng không hề có chút thương tổn nào cho đối phương.



Cô gái mặc hồng sam lảo đảo, lui lại mấy bước; khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, trút bỏ trang phục ni cô, mặc trang phục phụ

nữ bình thường. Đây là Yến Phi Vũ.



- Hà, Lạc gia chủ, tình nhân cũ của anh tới tìm kìa, anh đối với người ta lạnh lùng quá nha.



Ninh Chính Phong trêu đùa



Ánh mắt Yến Phi Vũ lườm ông ta, nói:



- Ông nói cái khỉ gì thế! Ninh Chính Phong đây là Huyền Thiên đảo chỗ

của Hồng Mông, không phải là chỗ của Ninh gia các người.



- Ái dà, xấu hổ quá, tôi quên mất tiểu thư Phi Vũ là nhị tiểu thư Yến gia, thất kính, thất kính rồi.



Ninh Chính Phong cợt nhả



Yến Phi Vũ không để ý đến ông ta, giơ cao phất trần Thái Ất, xoay vòng

tạo ra một đạo phù văn bạch sắc, đột nhiên bắn ra vô số phi châm lạnh

lẽo, như vạn tiễn xuyên thây.



Dù cô đã tấn cấp đến tu vi

Nghiệp Hỏa kỳ, nhưng đối với Lạc Thiên Thu thì đó là chênh lệch một trời một vực, chút công kích này còn chưa tới gần được phạm vi ba mét quanh

người lão băng tuyết đã tan rã hết.



Huyền băng phi tiễn như mưa đá rơi xuống đất, mang theo một trận gió mát thổi qua.



Yến Phi Vũ thấy Lạc Thiên Thu từ đầu tới cuối không thèm nhìn mình một

chút, uất ức vô cùng; lại thấy công kích không chút hiệu quả liền như

người đàn bà chanh chua xông lên.



Giương nanh múa vuốt, Yến Phi Vũ chạy tới thẳng chỗ Lạc Thiên Thu, miệng không ngừng chửi rủa:



- Đồ Sở Khanh! Đê tiện, vô sỉ, khốn khiếp! Xem bà làm thịt mày!



Cảnh tượng này giống như mấy mụ đàn bà đầu đường xó chợ mắng chửi nhau, Lạc Thiên Thu nhíu mày, phẩy tay, một đạo chân nguyên phóng ra đẩy cô

bay ra ngoài.



Đột nhiên, từ bên ngoài có hơn mười tên tu sĩ bay tới, người đàn ông đi đầu đỡ lấy Yến Phi Vũ; đó là Yến Phi Vân.



- Nhị muội! Không được hồ đồ.



Yến Phi Vũ giãy dụa, muốn thoát khỏi tay anh trai:



- Anh cả, anh đừng quản em! Anh còn không thay em giết chết tên cẩu tặc Lạc Thiên Thu kia!



- Anh biết em hận hắn, anh cũng hận không thể moi tim móc phổi hắn ra! Nhưng em ơi, chúng ta không phải đối thủ của hắn.
- Là em có lỗi với cha, cố lỗi với liệt tổ liệt tông Yến gia. Em hận

không chết đi cho xong, năm đó nếu không khư khư cố chấp cũng không phạm phải sai lầm lớn kia. Em không còn mặt mũi nào để gặp cha nữa.



- Nhị tỷ, chuyện tình cảm nam nữ không thể nói muốn thế nào là như thế

ấy? Năm đó tu vi chị còn thấp không khống chế được đạo tâm của mình là

chuyện bình thường, muốn trách phải trách Lạc Thiên Thu lòng dạ độc ác,

giả vờ giả vịt lừa gạt tình cảm của chị, cướp đoạt công pháp Yến gia,

đến giờ cũng không thèm thừa nhận…



Trong mắt Yến Phi Vũ hiện ra sự đau khổ, cúi đầu im lặng, như sau cơn mưa là lúc trời âm u vậy.



Bỗng nhiên Yến Phi Vân quay người, nói với Yến Phi Linh:



- Tam muội, lần này hơn nửa là Hồng Mông đồng loạt ra tay đối phó với

Dương Thần, anh biết em vẫn không thể vứt bỏ sạch sẽ Dương gia khỏi

lòng, nhưng lần này em cũng đừng đứng sai đội ngũ không cha cũng không

giữ được em đâu.



Nhắc tới việc nàến Phi Vũ cũng ngẩng đầu nhìn em.



Yến Phi Linh cắn môi, biểu lộ một tia không đành lòng, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu.



- Em biết, anh cả…. Thật ra… Cho dù em không muốn Dương thiếu gia bị thương em cũng không thể vì anh ta làm cái gì cả….



Yến Phi Linh thở dài tiếc nuối.



Lúc này ba anh em mỗi người có suy nghĩ riêng, không ai nói gì cả; một

đạo thân ảnh từ xa bay tới, hạ xuống cung kính trước mặt Yến Phi Vân.



- Phi Vân trưởng lão, chúng ta bắt được một kẻ xâm nhập bị thương nặng, xin hỏi phải làm sao



Điạ giai xử lý chuyện thông thường của Hồng Mông mà Yến Phi Vân là một

trong những trưởng lão nắm quyền Địa giai, quản lý công tác phòng vệ

Hồng Mông.



- Kẻ xâm nhập?



Yến Phi Vân hồ nghi hỏi:



- Hỏi rõ ràng là ai chưa? Tại sao bị thương?



Người nọ trả lời:



- Gã ta nói là gã muốn gặp anh cả của gã, gia tộc có chuyện lớn xảy ra, là nhị gia Ninh gia; nhưng chúng tôi thấy hắn bị thương nghiêm trọng,

thần trí không bình thường không dám xử lý.



Yến Phi Vân sửng sốt một hồi sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó, lớn tiếng hỏi:



- Lập tức dẫn chúng ta đi gặp người nọ!



Rất nhanh, Yến Phi Vân đi tới một chỗ đất trống, có hai tu sĩ Hồng Mông đang canh giữ một người bị thương, nằm trên mặt đất, mặt, thân cháy

đen, như muốn tắt thở.