Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 158 : Tôi không dọa người
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Sơ hở?
Ánh mắt Lý Mộ Hoa đầy nghi ngờ.
Lúc này Lý Mộng và hai gã vệ sĩ đều có chút lo lắng, Lý Mộng vội nói:
Nhị thiếu gia, người này rất nhanh nhạy, mau giết hắn quăng xuống cho cá ăn đi thôi.
Không!
Lý Mộ Hoa nói:
Tôi rất có hứng thú muốn biết sơ hở mà ngài Dương nói là cái gì?
Nếu nói là sơ hở, thì thà nói đó là một chuyện bất hợp lý thì đúng hơn!
Dương Thần im lặng một hồi rồi mới nói tiếp:
Trước và sau khi chúng ta nhận điện thoại của bọn khủng bố, tổng thời gian chưa đến 10’, Lý Mộ Thành chạy từ phòng ra, lại còn biết bọn khủng bố đặt bom quanh sơn trang. Nếu anh ta thật sự là một người chỉ biết ăn chơi nhảy múa, làm sao có thể biết được chuyện cơ mật này chứ, ai đã nói với anh ta chứ? Đến quản lý của sơn trang cũng chỉ biết được mơ hồ tin tức, thậm chí sau đó đã tiến hành phong tỏa tin tức này ngay, mọi người đều nghĩ Lý Mộ Thành vô dụng, ai lại đi nói với anh ta việc có khủng bố gài bom ở sơn trang bao giờ, không sợ khi nói ra anh ta sẽ sợ hãi đi rêu rao khắp nơi sao?
Điều này đúng là không hợp lý, nhưng nếu là như vậy người ngài Dương nên nghi ngờ phải là Lý Mộ Thành mới đúng, sao lại là tôi?
Lý Mộ Hoa hỏi.
Hoàn toàn ngược lại!
Dương Thần cười cười nói tiếp:
Rõ ràng đó là sơ hở, đến người ngoài như tôi cũng có thể nhìn thấy được, huống hồ một người sinh ra và lớn lên ở họ Lý như anh, đã không hề suy đoán gì, lại còn một mực khẳng định tất cả đều do nhà họ Hứa bày ra. Một người kế thừa ưu tú như anh, thân là phó chủ tịch tập đoàn Mộ Vân làm sao có thể ngu ngốc hơn người anh giả ngốc Lý Mộ Thành được.
Tất cả, tất cả chỉ có một lý do giải thích, đó là anh cũng đang giả ngu, có điều cách giả ngu của anh khác với Lý Mộ Thành mà thôi, cái anh giả vờ là “ngốc nghếch nho nhã”, bề ngoài thì gặp ai cũng hòa hảo, đối xử với anh em cũng dịu dàng, hiếu thuận với cha, nhưng ai mà biết bộ mặt thật của anh hoàn toàn khác chứ.
Lý Mộ Hoa rốt cuộc cũng biến đổi sắc mặt, những điều phân tích này đều chính xác vô cùng, tuy rằng không có chứng cứ xác thực nào, nhưng nếu theo đà Dương Thần nói, thì quả thực gã đã quá sơ hở rồi!
Chỉ có điều, chỉ dựa vào điều này mà người đàn ông này có thể phát hiện ra gã là chủ mưu, đúng là không thể tưởng tượng được!
Mạc Thiện Ny nghe Dương Thần nói mà tim cũng đập nhanh hơn, cô cũng tự mình trải qua việc này, nhưng chẳng hề thấy bất kì điều gì đáng nghi cả! Thế mới biết bản thân mình vẫn còn rất khờ khạo, và óc quan sát của tên Dương Thần kia khủng bố đến mức nào.
Cứ nghĩ tới người đàn ông mình thích còn có một bộ mặt khác hoàn toàn như vậy, trong lòng Mạc Thiện Ny tràn đầy vui mừng, nhưng bây giờ cô và hắn đang đứng trước bờ vực…
Thôi, nếu có thể chết cùng với hắn, cũng không đến nỗi quá tệ…phụ nữ là vậy, Mạc Thiện Ny cũng không ngoại lệ, cho nên cũng không cảm thấy quá chua xót.
Đúng là đáng tiếc, nếu ngài Dương làm việc cho tôi, có lẽ sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của tôi cũng nên.
Lý Mộ Hoa kinh hoàng hét lên một tiếng, đặt mông ngồi xuống, trước mặt hắn ta là máu của Lý Mộng nhuộm đỏ mặt đất.
Dương Thần từ từ tới gần, mang bộ mặt cười cợt nhìn Lý Mộ Hoa.
Lý Mộ Hoa toàn thân bắt đầu co rút, tứ chi cứng nhắc chậm rãi lùi về phía sau, nhưng rất nhanh, đến dũng khí để động đậy cũng không còn nữa.
Cho tới bây giờ chưa có ánh mắt nào khiến cho Lý Mộ Hoa tuyệt vọng đến như vậy, đó là ánh mắt của một con thỏ đối mặt với một con sư tử.
Sinh tử của con người chỉ trong một ý niệm mà thôi.
Lý Mộ Hoa không phải là thỏ, thậm chí trong bất cứ ánh mắt nào của người khác, gã luôn là một con sư tử hung dữ, nhưng lúc này, gã đau khổ phát hiện, cảm thấy mình quá yếu đuối, đối phương quá mạnh, mạnh đến mức gã không thể lý giải nổi.
Dương Thần chậm rãi ngồi xuống, vô cảm, nhìn Lý Mộ Hoa đã đóng băng vào rồi, hơn nữa mặt cắt không còn giọt máu, còn đâu khí phách phi thường của vị chủ tịch phong độ.
Anh cảm thấy tôi nên giết anh? Hay để cho anh sống?
Cầu...xin...ngươi đừng giết ta.
Lý Mộ Hoa nói từ tận trong đáy lòng.
Dương Thần nhíu mày:
Anh cho rằng tôi không dám giết anh? Bởi anh là người thừa kế của Lý gia, là lão tổng của Mộ Vân à...
Không...ngươi ngươi loại người chuyện gì cũng làm được... ta... ta biết ngươi không sợ giết ta...
Lý Mộ Hoa gần như sắp khóc, mỗi một chữ nói ra đều là lấy hết dũng khí để nói.
Dương Thần suy nghĩ, cười rồi nói:
Chi bằng như vậy, lần này chúng tôi không nói chuyện với các anh, tôi đã xem nội dung đàm phán, liên quan đến phân chia lợi nhuận, bởi vì Lý gia nhà các anh đưa ra được kỹ thuật quan trọng nhất, chiếm năm mươi phần trăm, tôi cảm thấy, có vẻ như hơi nhiều.
Vừa nghe nói mạng sống của mình vẫn còn hi vọng, Lý Mộ Hoa lập tức có niềm tin, cẩn thận nói:
Đúng...đúng...đúng là hơi nhiều, Dương tiên sinh... ngài.... ngài định tính để Ngọc Lôi hưởng bao nhiêu? Ngài muốn bao nhiêu?
Chỉ cần giữ được mạng, thì còn nghĩa lý gì?
Dương Thần không nói câu nào nhếch môi cười.
Nhưng nụ cười này của Dương Thần trong mắt của Lý Mộ Hoa, giống như ác ma mỉm cười.