Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1585 : Người đeo mặt nạ

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Nhưng lúc này căn bản không ai rảnh rỗi để ý đến tiên khí rơi đi đâu rồi, mạng người sắp mất rồi còn cần tiên khí làm cái gì?



Lạc Thiên Thu hung hăng cắn răng một cái, gọi Thần binh tâm ma của mình ra, toàn thân kim ô chân hỏa hừng hực dấy lên.



- Mọi người đừng chạy nữa! So với việc để hắn dùng Thần Lôi cho nổ chết thì thà liều mạng với hắn còn hơn! Cùng

lắm thì tự nổ đan điền, tôi không tin hắn có thể chịu được uy lực tự nổ

đan điền của tôi và nhiều người như thế này!



- Lạc Thiên Thu! Muốn chết thì ngươi đi mà chết! Chúng ta rõ ràng là bị ngươi kéo xuống nước!



Diêm Tú Minh điên cuồng hô to, cái tên âm dương quái khí này cuối cùng cũng ý thức được cái chết cách mình gần như thế nào.



Ngược lại là mấy người bọn Yến Vô Trần, Liễu Thì Nguyên đều lộ ra thần sắc

bình tĩnh, lặng im chuẩn bị nhận lấy cái chết, cho dù đáy mắt lộ ra vẻ

không cam lòng.



Khóe miệng Dương Thần hiện lên một nụ cười nhạt,

đến lúc quan trọng này cũng có thể nhìn ra mấy phần, trong số những

người này thật sự chỉ có Lạc Thiên Thu là có khí chất kiêu hùng.



Đối mặt với cái chết không thể nào ngăn cản mà Lạc Thiên Thu vẫn có thể biểu lộ ra sức mạnh quyết tâm liều đến cùng.



Điều này cũng có lẽ là lý do tại sao Lạc Thiên Thu có thể nổi bật giữa Huyễn cảnh.



Nếu như không phải cái tên này cứ muốn đối đầu với mình thì còn có thể làm bằng hữu.



Thế nhưng đúng vào lúc này, phía xa đột nhiên có mấy bóng người bay đến khiến Dương Thần đang chuẩn bị xuất thủ hơi sững sờ.



- Dương thiếu gia! Đừng giết cha tôi! Đừng!



Dương Thần nghe được vài phần thanh âm quen thuộc, rất nhanh nhìn thấy hai

người một nam một nữ bay đến, Thái Thanh Thần Lôi ở xung quanh cơ thể

cũng mai một dần.



- Yến bà bà?



Trên mặt Dương Thần lộ ra

sự vui vẻ từ tận đáy lòng, người đến chính là người lâu lắm không gặp

Yến Tam Nương và Yến Phi Vân, Yến Phi Vũ.



Mặc dù dung mạo của Yến Tam Nương đã khôi phục lại thành dáng dấp của cô gái nhưng tuổi tác lớn như vậy, Dương Thần lại gọi quen rồi nên không biết thay đổi cách gọi,

cứ tiếp tục gọi bà bà.



- Haiz.



Yến Tam Nương nghe thấy Dương Thần vẫn gọi cô như vậy, trong mắt có chút không bình tĩnh, nói cũng có chút nghẹn ngào:


Lạc Thiên Thu biết che giấu đã không có ý nghĩa gì, thừa nhận một cách phóng khoáng:



- Đúng! Chính là bổn tọa! Nhưng ngươi đừng quên là lúc đầu nếu bổn tọa

muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ ngươi không thấy hôm

nay ngươi đuổi tận giết tuyệt như thế này là hơi quá đáng sao...



Dương Thần không trả lời, tiếp tục hỏi:



- Đã như vậy, chắc chắn ngươi biết Vương Thư, con gái thực sự của Đường Lộ Di đang ở đâu, nói mau.



Lạc Thiên Thu biến sắc, mỉm cười nói:



- Dựa vào cái gì.



- Được, ngươi không trả lời cũng không sao, vậy ta tiếp tục hỏi ngươi,

tại sao ngươi có thể biết trong tay ta có Vãng niệm diễn sinh kinh?

Người truy sát ân sư ta Tống Thiên Hành có quan hệ với ngươi không?



Kỳ thực Dương Thần vẫn rất buồn bực với vấn đề này, khổ nỗi không có cơ hội hỏi rõ ràng.



Theo lý mà nói thì mình và Tống Thiên Hành có Vãng niệm diễn sinh kinh cũng

không phải là bí mật to tát gì, ít nhất thì Vân Miểu và một số cao nhân

môn phái Cổ Võ cũng biết, Thục Sơn cũng không phải mới truyền lại một

hai đời.



Nhưng trước đó cũng không thấy cao thủ Huyễn Cảnh nào đến cướp.



Vì sao hết đến phiên thầy trò bọn họ thì lại có người nhà Lạc Thiên Thu đến cướp công pháp chứ?



Nếu nói nhà họ Ninh có tin tức từ gia tộc thế tục nên mới đến cướp thì còn

có thể hiểu được, nhà họ Lạc theo lý mà nói thì không biết mới đúng chứ.



Sau khi trên mặt lộ ra sự do dự, Lạc Thiên Thu hỏi:



- Nếu như bổn tọa nói ra thì ngươi có để ta rời đi không?



- Ngươi không có quyền lựa chọn, hoặc nói ra hoặc chết ngay lập tức, đừng tưởng Tâm ma thần binh của ngươi có thể có tác dụng đối với ta, cho dù

ngươi tự nổ đan điền thì ta cũng có thể dùng thần lôi làm nổ ngươi

trước.



Dương Thần bá đạo nói.



Lạc Thiên Thu mặt co quắp, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Được, vậy bản tọa nói cho ngươi biết, ta... không biết!