Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1590 : Bất lực

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Dương Thần một trận ngạc nhiên, còn đang lo nghĩ mình có thể đánh

thắng nhóm ma linh này không, sao họ hình như còn chưa tính ra tay?



- Ngươi là ai, ta có Hỗn Độn đỉnh liên quan gì đến ngươi?



Dương Thần bất động thanh sắc hỏi ngược lại.



Ma linh cực lớn cũng không nói lời vô ích, tự giới thiệu mình:



- Bản vương là người đứng đầu lãnh địa này, U Minh Đại Đế, vừa mới

phát hiện trong lãnh địa biến mất đại lượng ma linh, mới tìm đến chỗ này, xem ra là các hạ dùng Hỗn Độn đỉnh nuốt chửng con dân ta



U Minh Đại Đế? Dương Thần nghĩ thầm còn có người lấy cái tên này?

Hắn cũng không biết, U Minh Đại Đế này đương nhiên cũng không phải tên

lúc người này còn sống, nhưng đối với các tu sĩ vô số vạn năm trước mà nói, tên là danh hiệu, phần lớn đều là tự mình tùy tiện đặt đấy, đâu ai quản ngươi tên gì, tu vi mới là "Thẻ căn cước".



Qua nhiều năm tháng như vậy, những ma linh trí tuệ cao này trong Thiên Ma, đã sớm hoàn toàn thay đổi, tên tự nhiên cũng sẽ không còn là cái tên

lúc ban đầu nữa



- Sao nào, ngươi muốn báo thù cho lâu la của ngươi?



Dương Thần hồn nhiên không hãi sợ.



U Minh Đại Đế lại bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười trầm thấp, lắc

đầu, tựa hồ nỗ lực muốn làm ra một bộ dạng hòa khí, chỉ đáng tiếc khuôn

mặt như đầu lâu dữ tợn vậy, dù nỗ lực thế nào đều là xấu xí hung ác.



- Các hạ đã hiểu lầm, chẳng qua là một đám không nên thân, không quan

trọng gì, ma linh trong Thiên ma chi nhãn vô số kể, bản vương sao vì

mấy thứ này, cùng cao nhân các hạ gây khó dễ như thế được?



Dương Thần trong lòng bồn chồn, người này có vẻ rất sợ mình, theo lý

thuyết tu vi của mình cũng không cao hơn y nhiều lắm, y lại có một đám

thủ hạ có thể đánh, nếu mình không tế ra Thái Thanh Thần Lôi, y có lẽ

không sợ mình mới đúng.



Bỗng nhiên, Dương Thần phát hiện,

nhóm ma linh này đều đem lực chú ý vào chính Hỗn Độn đỉnh của mình,

thỉnh thoảng đều liếc mắt nhìn trộm.



Chẳng lẽ nói...

Dương Thần cười thầm trong lòng, tám chín phần mười, là liên quan đến

Hỗn Độn đỉnh, Hỗn Độn đỉnh này sau khi bị phong ấn từ thời thượng cổ,

cơ hồ trở thành truyền thuyết, bọn họ chẳng lẽ cho rằng, mình là cao

thủ tiên nhân thời thượng cổ



Dương Thần cũng không chỉ ra, hàm hồ suy đoán mà nói:



- Ta chẳng qua là bởi vì ngoài ý muốn, đi vào Thiên ma chi nhãn, cũng

không có dự định gây khó dễ với ai, các ngươi cũng không cần khẩn

trương.



U Minh Đại Đế có chút do dự mà nói:


Bọn họ tuy rằng muốn đi ra ngoài, muốn sống lại, nhưng cũng tỉnh

táo biết rõ, dù cho bọn họ đi ra ngoài, bọn họ cũng không thể sống

dưới ánh mặt trời.



Nếu không ở trong không gian đặc thù này, bọn họ đã sớm hồn phi phách tán, dù sao, nghiêm khắc mà nói, bọn họ đã chết.



Dương Thần cũng không cho là U Minh Đại Đế phải lừa gạt mình, vì vậy

cũng nói ra việc mình vào bằng cách nào, còn lấy ra linh bảo Mông

gia kia, cho U Minh Đại Đế xem xét.



Nhưng đám U Minh Đại Đế

cũng đều nhìn không ra đây là vật gì, nghe nói rất có thể đây là bảo bối mà thiên tài Ma Tu lưu cho người đời sau, đám U Minh Đại Đế đều rất là kích động, nhưng sao cũng phát hiện không được đây có tác dụng gì.



- Vật ấy thật là huyền bí, không hề có linh khí, cũng không hề có

phù văn ấn ký, hơn năm vạn năm trước, bản vương cũng chưa từng gặp qua

này chất liệu của vật thể này



U Minh Đại Đế bất lực lắc đầu, đem quả cầu đen trả lại cho Dương Thần.



Dương Thần biết rằng có gấp cũng vô dụng, hỏi:



- Ngươi đã sống hơn năm vạn năm, vậy hẳn là cùng thời với Thiên Ma kia, có thể từ bản thân hắn tìm ra đầu mối gì không?



U Minh Đại Đế ngữ khí mang hận ý mà nói:



- Bản vương năm đó mặc dù có cảnh giới tu vi Thượng Thanh, nhưng thân

là thủ lĩnh bộ tộc một phương, nhưng chưa từng cùng Ma Tu, yêu tu có

kết nối



- Ngày đó, vốn là ta cùng những đệ tử này đi vào

khuyên can, thứ nhất miễn cho sinh linh đồ thán, thứ hai kéo về một số

cao thủ trong bộ tộc của ta... Ai ngờ, ngày đó gặp kịch biến, lưu

lạc đến tận đây.



- Bản vương chỉ biết Thiên ma kia xuất thân từ một bộ lạc Mông thị, nhưng cũng không có quen biết. Sợ rằng,

khiến cho các hạ thất vọng rồi.



Dương Thần thế mới biết, tên này là thủ lĩnh bộ tộc, thảo nào cứ "Bản vương bản vương", đây cũng

không phải hộ vệ của y, là đệ tử của y...



Tu vi cảnh giới

Thượng Thanh, thoáng cái bị tổ tiên Mông gia oanh tạc chết rồi, tên

Thiên Ma biến thái kia thật ác độc, Dương Thần không khỏi rùng mình một

cái, mình còn kém xa xa lắm!



U Minh Đại Đế lúc này từ trong bi phẫn phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng nói:



- Các hạ nếu thật muốn ra khỏi Thiên Ma chi nhãn, có thể nhưng chờ

sang năm lúc vết nứt mở ra mới được, dù sao các hạ có thân thể, tu vi cũng cường đại. Hiện tại nếu không chê, không bằng trước về cung

điện bản vương, để bản vương tận tình của địa chủ