Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1600 : Nơi không hề lãng mạn

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Nếu đeo trên tay người thường, ngọc Lam Điền có lẽ chỉ có chút ít công

dụng chăm sóc sức khỏe, nhưng tu sĩ đeo ngọc Lam Điền lại có thể dùng nó để điều tiết linh khí, bồi bổ khí huyết, và làm đẹp dung nhan.



Người thợ chế tác ngọc Lam Điền quả rất khéo tay, Dương Thần cảm nhận được,

đây là một cao thủ chế tác ngọc có tay nghề thuộc hạng thượng thừa, dùng chân nguyên để điêu khắc ra ngọc bội.



Trên mặt miếng ngọc bội, một con hươu đang vểnh chiếc cổ cao cao, sống động như thật, tràn đầy sinh khí.



Dương Thần không hiểu, Lạc Tiểu Tiểu dúi miếng ngọc bội này cho mình để làm gì, đây cũng không phải báu vật gì.



- Đây là miếng ngọc bội bố tặng cho em.



Lạc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói, kèm theo chút nhung nhớ.



- Lúc nhỏ, tên thường gọi của em là Tiểu Lộc, nên bố làm cho em miếng ngọc bội có hình chú hươu, em luôn đeo nó trên người



Dương Thần cảm thấy hơi bất ngờ, gã Lạc Thiên Thu này xem ra đã tự tay làm

miếng ngọc bội tặng con gái, thật không ngờ, gã cũng có chút quan tâm

Lạc Tiểu Tiểu.



Nhưng, cảm giác của bậc làm cha làm mẹ khiến Dương Thần cũng cảm nhận được rằng, đừng nói là ngọc bội, cho dù Bé Mập muốn

vầng trăng trên trời, Dương Thần cũng tìm đủ mọi cách hái xuống nữa là.



- Nếu là vật cha tặng, cô hãy giữ lại đi, cũng không phải báu vật, đưa tôi làm gì.



Lạc Tiểu Tiểu lắc đầu:



- Em muốn đưa nó cho anh, nếu em không có cơ hội ra khỏi đây... thì xin

anh hãy đưa miếng ngọc bội này cho bố em và nói với ông rằng con gái

muốn cầu xin ông một chuyện cuối cùng, đó là đừng đối đầu với Dương Thần nữa.



Dương Thần hơi chột dạ, con ngốc này thường ngày điên điên

khùng khùng, còn tưởng nó không quan tâm tới sự đối đầu của mình và gã

Lạc Thiên Thu, không ngờ... Nó một mực nhẫn nhịn không nhắc đến.



- Ồ, cô cho rằng bố mình là loại người dễ chấp nhận yêu cầu của con gái

hay sao, ông ta là người chịu bỏ cuộc sao? Hơn nữa, cô cần hiểu rõ, nếu

tôi muốn giết bố cô, ông ta không xứng là đối thủ của tôi.



Dương Thần không đến mức mềm lòng như vậy.



- Em biết...



Lạc Tiểu Tiểu khẽ thở dài:



- Nhưng em thực lòng không muốn thấy, bố em và anh, 1 trong 2 người phải

chết... Bố em làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng thực ra ông không phải là

người xấu.



- Chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu...



- Hãy nghe em nói hết đã!



Tiểu Tiểu ngắt lời Dương Thần, hơi nhíu mày, nói dõng dạc rằng:
- Có lẽ tôi thích cô thật rồi, nói nhiều như vậy với một cô bé ngốc, cô học điều đó ở đâu vậy...



Ai ngờ, Lạc Tiểu Tiểu vừa nghe đã cuống quýt lên:



- Đúng rồi! Mau nói đi, anh bắt đầu thích em từ khi nào?



-Tôi...



Dương Thần có chút khó xử, sao cách suy nghĩ của con bé này không giống người bình thường vậy?



Tiểu Tiểu nháy mắt và vội vàng hỏi:



- Vậy anh có biết em bắt đầu thích anh từ khi nào không?



- Không muốn biết...



Dương Thần đảo mắt, hắn đã hiểu đôi chút, khi nói chuyện với Lâm Nhược Khê, để qua mặt bà xã bao giờ hắn cũng đảo mắt.



- Tại sao vậy?



Tiểu Tiểu vội vàng hỏi



Dương Thần mủn cười:



- Thì không muốn biết thôi.



Tiểu Tiểu chu miệng lên, mặt mũi hớn hờ, giống như cái bánh bao trắng nõn nà.



- Được rồi, được rồi... Điều đó thì quan trọng gì chứ? Tôi chi muốn cô

thư giãn một chút, tín tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây là đủ rồi.



Dương Thần vuốt nhẹ má Tiểu Tiểu.



Lạc Tiểu Tiểu đỏ mặt, thẹn thùng cúi mặt cười tủm tỉm.



Nhận thấy biểu cảm thay đổi nhanh như vậy, Dương Thần thốt lên:



- Lạc cô nương, tôi muốn hỏi cô điều này?



-Hả?



Tiểu Tiểu ngước mắt, có chút tò mò.



Dương Thần cười khẩy:



- Từ nhỏ cô đã đáng yêu như vậy ư?



Vừa dứt lời, Dương Thần đã cảm thấy không ổn!



Quả thực, đôi mắt biết nói của Tiểu Tiểu giống như một màn sương mờ ảo, hai cánh tay thon thả ngượng ngùng thúc nhẹ vào ngực Dương Thần.



- Đáng ghét! Sao lại nói điều ấy ở nơi không lãng mạn như thế này cơ chứ...