Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1604 : Trận chiến ác liệt của số mệnh

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Văn Thao điên cuồng rống giận, như phát tiết nỗi căm hận mấy năm qua của gã lại giống như vô số oan hồn của những người bị gã ăn tươi rít gào.



Như ngọn lửa báo thù cháy hừng hực, so với cuộc chiến với Ngọc Tuyết Ngưng tâm tình gã càng điên cuồng hơn tất thảy.



Bởi vì, gã nhìn thấy báo thù cũng là hi vọng thoát khỏi tháp.



Dương Thần dùng hỗn độn lực bao vây xung quanh mình, cắn nuốt sạch sẽ phản vật chất, đồng thời không ngừng chống lại vụ nổ lớn liên tiếp.



Khí huyết trong cơ thể cùng lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị vô số ma trảo bóp chặt từng mạch máu, khiến hắn cảm giác toàn thân bị tùng xẻo!



Cho dù lúc trước bị Âm Thủ Chí dùng Cửu Khúc Khốn Long đỉnh phong bế, lọt vào công kích toàn lực của đám tu sĩ, Dương Thần cũng không thấy khó chịu như vậy.



Nhất thời, căn bệnh trong đại não rất lâu chưa phát tác lại có dấu hiệu phục hồi.



Ánh mắt Dương Thần tràn ngập tơ máu màu hồng, như Ác ma Địa Ngục gào thét.



A, yaaaaaa....



Toàn thân Dương Thần như có ý thức của riêng mình, huy động toàn bộ tiềm lực, bản năng chiến đấu đến cùng của hắn tạo thành thực lực khủng bố!



Thái Thanh Thần Lôi!



Dương Thần để toàn bộ hỗn độn lực xung quanh mình nổ tung, thừa dịp đẩy ra năng lượng phản vật chất thoát khỏi khống chế, từ bốn phương tám hướng tập hợp hàng trăm hàng ngàn Thái Thanh Thần Lôi thô dầy.



Tử lam điện quang như dòng nước xiết chảy ngược từ không trung, không có chỗ nào năng lượng phản vật chất không bị đánh nát biến mất.



Quần áo Dương Thần sớm đã rách bươm, gần như trần truồng, cơ thể bao bọc bởi điện quang như một Lôi Thần tại thế.



Thình thịch, thình thịch, thình thịch!



Nhịp bước chân mạnh mẽ của Dương Thần, mỗi bước dẫm trên mặt đất phát ra tiếng trầm trọng như trống canh.



Trông như một tia tử lam lôi quang bắn ra!



Nháy mắt, Dương Thần đã mang theo thần lôi lực tới trước mặt Văn Thao.




Với tố chất thân thể của Dương Thần, còn thấy cây búa này rất nặng, đủ thấy trọng lượng đích thực của nó không phải người thường có thể tưởng tượng.



Bàn Cổ Phủ vừa xuất hiện, phong ba rít gào, trong nháy mắt dài ra hơn mười mét, trên thân búa mang một màu đồng cổ tang thương đơn sơ; nó không có hoa văn trang trí, như một cục sắt đen từ thời Thượng cổ to hơn mười mét, trọng độn vô phong, có lẽ khác chỉ là nó tản ra linh khí mê huyễn dày đặc như Cự Linh hiện thể, uy mãnh dị thường.



Đương nhiên, không phải bên trong có Bàn cổ đại thần gì đó khống chế búa, chi là một tia Thần lực kết hợp cùng với búa mà thôi, nếu không cây búa này vượt cả Tiên khí rồi.



A!!!



Dương Thần nổi giận gầm lên, giơ Bàn Cổ Phủ lên cao, sau đó mạnh mẽ bổ xuống.



Ầm ầm!!!



Bàn Cổ Phủ phóng ra quang mang rực rỡ, linh khí cuộn trào như thủy điện mở cửa xả lũ, như vạn thú được cởi dây, điên cuồng xoay quanh không gian.



Viên đạn năng lượng phản vật chất rơi vào khu vực búa bổ xuống chấn động cùng búa, nổ tung tỏa ra ánh sáng chói mắt.



Xa xa, Ngọc Tuyết Ngưng cũng có thể cảm thấy sự cường đại của viên đạn năng lượng này, cô tự nhận nếu Văn Thao ném vào cô, cô cũng chỉ có thể trốn tránh lên tầng cao hơn của Thông Thiên Tháp, không cách nào chống đơ.



Không biết Dương Thần lấy đâu ra một cây búa uy mãnh, nhìn rất quen mắt!



- Tên nhóc này! Làm sao lại có Bàn Cổ Phủ?



Khi Bàn cổ Phủ nặng nề đánh xuống trong nháy mắt; Ngọc Tuyết Ngưng không kìm nổi kích động, cô không nghĩ vụ nổ kia có lan đến cạnh mình hay không, cô chỉ nghĩ Dương Thần mang đến cho mình thật nhiều niềm vui bất ngờ.



Rẹt, rẹt!!!



Trong khoảng không, không gian như bị cái gì đó xé rách ra!



Một mảnh tinh không, vô số sao trời lóe sáng, trong khoảng không, Dương Thần cùng Văn Thao thoáng hiện.



Dương Thần giật mình, đây là... Xé rách không gian?



Vừa nãy, Thần lôi mãnh liệt như vậy cũng chỉ đánh cho không gian dao động hỗn loạn, nhưng Bàn Cổ Phủ lại bổ ra cả không gian rồi!