Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1617 : Quá nông cạn

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


- Ổ, công lực của ngươi mới ở Thượng thanh trung kỳ, nhưng lại có thể nhìn thấu công lực của ta, xem ra việc tăng cấp cảnh giới không hề kém cạnh ta.



Người đàn ông tựa hồ cười rất vui vẻ.



Dương Thần được Ngọc Tuyết Ngưng "Vô ý" chi điểm, lại dựa vào tính giác ngộ mạnh mẽ của mình, quả thực cảnh giới không ngừng được nâng cao, chi vì việc tích lũy chân nguyên lực còn cần thời gian, cho nên vẫn duy trì ở Thượng thanh trung kỳ.



Nhưng người này lại tán dương mình, còn rất vui mừng, không khỏi làm Dương Thần cảm thấy có chút nghi hoặc.



- Rốt cuộc nhà ngươi là ai, tim ta làm gì?



Dương Thần nhíu mày nói.



Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Thần, nhìn Dương Thần không chút khách khí:



- Không có lý do gì khác, muốn thử xem thân thủ của ngươi ra sao.



Chưa dứt lời, người đàn ông đã bước nhanh về phía trước, chìa tay túm chặt vạt áo của Dương Thần.



Con ngươi Dương Thần co thắt mạnh, không thể tin bản thân mình lại không thoát ra được.



Người đàn ông tiến về trước một bước, trong mắt người ngoài xem ra chi là một bước chân rất tự nhiên, nhưng Dương Thần có thể nhìn thấy từ đó một loại “Đạo” chưa từng có từ trước đến nay.



Dường như người này trước đây không hề rời khỏi vị trí ban đầu, nhưng lão rõ ràng đã nắm được cổ áo của mình.



Quả thực, mặc dù đại đa số những người đàn bà của Dương Thần đều có võ công, nhưng cũng rất khó hiểu, trong con mắt họ, người đàn ông này quả đã di chuyển rồi, hơn nữa còn đi về phía Dương Thần bằng tốc độ rất chậm, nhưng tại sao Dương Thần không né tránh cũng không đáp trả vậy?



- Ở đây không tiện động thủ, ta tiễn ngươi một đoạn đường!



Dương Thần còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người đàn ông đó túm lên như chú gà con, ném ra ngoài cửa.



Giống như một quả pháo “người” được bắn ra, Dương Thần lao đi với vận tốc mấy trăm km một giờ, bay tới vùng trời cao hàng trăm km trên mặt biển ngoài tòa thành, bỗng nhiên đứng lại.



Mà người đàn ông lúc này cũng từ trong thành bay ra, đứng đối diện với Dương Thần, cười mỉm nhìn hắn.
- Ồ, cái tính không chịu thua, ta rất thích, nhưng đáng tiếc, ngươi vẫn không thắng nối



ta.



Dương Thần cũng không nhiều lời, trực tiếp hóa thành một tia lửa điện lập tức lao tới hòng đánh gục gã, thậm chí không buồn quan tâm sự sống chết của hắn.



Thượng Thanh thần lôi màu ngân lam cũng giống như những chiếc vòi quái vật xuất hiện ở mọi nơi, dưới sự điều khiển của Dương Thần, không ngừng quét qua mọi hướng, hai thanh trường thương thần lôi cử động tự do như hai cánh tay Dương Thần, vung lên đôi lúc có thể khiến không gian nứt gãy.



Uy lực được ngưng tụ thành của thần lôi tuy không bằng thần lôi trời giáng xuống, bí quyết thắng lợi nằm ở việc có thể tự do khống chế, biến hóa khôn lường.



Thế nhưng, mặc kệ Dương Thần tấn công người đàn ông bí ẩn thế nào, thân hình gã ta vẫn luôn đi trước một bước, xuất hiện tại một nơi khác tương đối an toàn hơn.



Hết lần này tới lần khác Dương Thần bị gã ta lừa gạt, vồ hụt, khiến cho Dương Thần càng thêm ảo não.



Đánh nhau mười mấy phút đồng hồ, Dương Thần đã tấn công mấy vạn lần, những người phụ nữ chi thấy Dương Thần trên không trung hóa thành tia sét màu ngân lam bay lượn tứ phía, nhưng tất cả đều thất bại.



Sau không biết bao nhiêu lần phát hiện, cái mà mình nghiền nát chỉ là ảo ảnh, cuối



cùng Dương Thần cũng dừng tấn công, sự uể oải lên tới tột đỉnh.



Người đàn ông bí ẩn bỗng xuất hiện sau lưng Dương Thần, khẽ cười nói:



- Rõ chưa, nếu ta muốn đi, đã đi từ sớm rồi, nếu ta muốn thừa lúc ngươi không để ý để tấn công, ngươi cũng không chống nổi, nếu ta là kẻ thù của ngươi, chưa chắc có thể giết chết ngươi, nhưng ngươi không thể giết chết ta.



Dương Thần quay đầu lại, giọng trầm xuống:



- “Đạo” của ngươi khiến người khác sinh ra ảo ảnh?



Người đàn ông sừng sốt, lập tức cười khanh khách:



- Xem ra ngươi đã bình tình lại rồi, nhưng đáng tiếc ngươi đã đoán sai... “Đạo” của ta trên thực tế giống như ảo giác, nhưng nếu chi là ảo giác, vậy cũng khó tránh khỏi quá nông cạn.