Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1619 : Lão sống ở đây sao?

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Dương Thần thu lại hoàn toàn nét cười trên mặt, cảm thấy hoang đường mà cười nói:



- Nói đùa gì vậy, sao tôi không nhìn ra các ông còn không được bằng tôi? Nếu cứ như vậy thì toàn bộ người trên trái đất đều phải chết, ông và ân sư chó má của ông có năng lực nhưng lại không chịu ra tay, định nhìn tôi đi lý luận với các Chư Thần khác sao?



- Mẹ nó, nữ nhân của ta bây giờ lại không biết tung tích! Ta còn phải tim nữ nhân của ta vê! Ta không có tâm trạng đi lo lắng việc sống chết của người trên Trái Đất!



Nói đến cuối cùng, Dương Thần đã phẫn nộ vô cùng, vốn rất vui vì trên thế giới này còn có sự tồn tại của thế lực mạnh hơn, có thể Ngọc Tuyết Ngưng chi là hồ ly treo trên cao, không liên quan đến mình không chịu ra tay, còn có những cường giả khác cũng có thể.



Nhưng không ngờ những cường giả này lại định bàng quan?



Làm gì vậy! Biết rõ hắn không đủ mạnh lại định nhìn một mình hắn đi đối mặt? Dựa vào cái gì?



Các nữ nhân đứng bên cạnh nghe thấy Dương Thần nói nữ nhân mất tích, không khỏi nghĩ đến Jane, vội vã tiến lên hỏi.



Dương Thần hít sâu một hơi, nói đại khái chuyện Jane bị bắt đi, điều này khiến mọi người vô cùng lo lắng, cảm thấy tinh hình càng ngày càng khó khăn.



Dương Nguyên Túc dường như sớm đã đoán được phản ứng này của Dương Thần, cũng không tức giận, khẽ cười nói:



- Đầu tiên, có một số chuyện không phải ngươi cứ nghĩ là đương nhiên, đứng ở góc



độ khác nhau thì ý kiến đương nhiên khác nhau.



- Thứ hai, ngươi có thể yên tâm, cô nàng kia bây giờ rất tốt, chi là lần này kiếp nạn chưa đến thời khắc cuối cùng thì nàng ta sẽ không về.



- Là ngươi bắt Jane đi ư? Ngươi định làm gì?



Dương Thần vừa nghe liền càng thêm tức giận, dường như thiên linh cái cũng phải nhấc lên, nếu như không phải biết đánh cũng không thể khắc chế cái loại này thì hắn đã không thèm để ý có phải là lão tổ tông không, đánh một trận đã rồi nói.



Dương Nguyên Túc khó lường mà cười nói:



- Đợi đến thời khắc nào đó, cái ngươi nên biết tự nhiên sẽ biết. Tiểu tử, ngươi sắp phải đối mặt với những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đây là con đường ngươi tự



bước, cũng nên là ngươi đưa ra lựa chọn cuối cùng.



- Ngươi chỉ cần nhớ kĩ, lựa chọn của ngươi liên quan đến vận mệnh của toàn nhân loại, nhưng đối với ngươi mà nói chỉ là một lựa chọn thôi.



- Ta biết thực ra ngươi có thể lựa chọn trở nên mạnh hơn, đây chi là vấn đề ngươi có muốn hay không, vì vậy đừng hỏi ta tại sao, rất nhiều chuyện thực ra bản thân ngươi rất rõ ràng.



Phảng phất như bị đâm trúng mệnh môn, Dương Thần sắc mặt biến đồi, đen mặt, nắm chặt bàn tay, trầm mặc không nói.




Dương Nguyên Túc cười một cách khó khăn.



Lông mày kẻ đen của Ngọc Tuyết Ngưng hơi chau lại, sau khi triệt hồi chân nguyên uy áp, hồ nghi nói:



- Ngươi nói... sư phụ các ngươi sớm đã bằng lòng gặp ta?



Dương Nguyên Túc thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu:



- Đúng vậy, sư phụ còn nói, rất cảm kích tiền bối có thể hiểu được tâm ý của ông ấy, không can thiệp vào đại cục hiện nay, nói tiền bối là người hiểu ông nhất trong hơn 5 vạn



năm qua...



Ngọc Tuyết Ngưng nghe đến đó, trên dung nhan tuyệt thế lại lộ ra vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ, miệng lại nói:



- Hứ, ông ta tưởng mình rất thông minh ư? Chi là ta thích xem kịch nên mới không để ý đến sự sắp đặt của ông ta.



Mặc dù chi thoáng qua nhưng cũng khiến Dương Nguyên Túc vô tình hồn phách run lên...



Thật là hồng nhan nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng Dương Nguyên Túc cảm thán, hồ ly chín đuôi này chi riêng bề ngoài đã có thể khiến người sống hơn bốn nghìn năm lại một thân tu vi như gã động lòng, thật là giỏi!



Cũng chỉ có nhân vật như sư tôn mới có thể không gặp mặt hồng nhan tri kỉ như thế này trong hơn năm mươi nghìn năm.



Ngọc Tuyết Ngưng tựa hồ tâm tình tốt hơn nhiều, nói rằng:



- Đã như vậy thì ngươi dẫn đường đi, ta muốn xem xem lão già đó đang ở xó xỉnh nào, để lão nương tìm một vòng Trái đất cũng không tìm thấy.



Dương Nguyên Túc không dám chậm trễ, lập tức cung kính đồng ý, làm tư thế mời rồi bay về phía Đông.



Tốc độ của hai người trên thực tế rất nhanh, chi nháy mắt là đã đến đầu bên kia của địa cầu.



Trên một hòn đảo nhỏ nhiệt đới nằm ở hải vực của Jamaica, khu vực châu mỹ latin.



Hòn đảo này là nơi rất lạc hậu, trong rừng mưa rậm rạp, chi có vài chỗ ở, phần lớn là nhà tranh và tường đất, mấy trăm dân trên đảo đều là cư dân Indian.



Sau khi nhìn một cái, dường như Ngọc Tuyết Ngưng có chút không tin, híp đôi mắt đẹp hỏi:



- Sư phụ ngươi... lão sống ở đây sao?