Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1664 : Anh yêu em

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Trung Hải, biệt viện ngoại ô phía tây.



Chín năm trước, căn biệt thự cao cấp này đã được chính phủ tặng cho vợ chồng Dương Thần để lấy lòng hai vợ chồng họ.



Lâm Nhược Khê đã cử một công ty kiến trúc tiến hành sửa chữa cải tạo

trên phạm vi lớn, làm cho nó rực rỡ phơi phới, trở thành căn cứ điạ mới

của Dương gia ở Trung Hải.



Do tính chất công việc của Lâm Nhược Khê, nên cần phải gửi bọn trẻ đến

“trường học tu sĩ” để có sự giao lưu với các bàn cùng trang lứa, vì vậy

trừ cuối tuần ra, thì rất nhiều lúc cả nhà đều quây quần ở nơi này.



Tất nhiên, các nữ nhân khác đã chọn được phòng rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể ở lại.



Dương Thần không hy vọng con cái mình vì không cùng mẹ sinh ra mà có sự

xa cách, thế nên bọn trẻ thường xuyên cùng nhau đi học tan học, cùng

chơi với nhau.



Hơn nữa để cho các nữ nhân gần gũi nhau một chút cũng thuận tiện Dương

Thần khi có nhu cầu có thể thoải mái hoàn thành “hoạt động tập thể”.



Chỉ đáng tiếc là Lâm Nhược Khê vẫn không chịu tham gia, nể tình người

đàn ông có thể chết vì mình, cô ta cũng không hạn chế tác phong hoang

đường này của Dương Thần. Song cô ta vẫn cứ không tham gia!



Về sau, Dương Thần cũng không dám nhắc lại nữa. Hắn sợ rằng chẳng may

đến giai đoạn then chốt mà Athena xông ra, thì chẳng phải là trực tiếp

đem nhà phóng lên trời hay sao?



Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết.



Ánh nắng buổi sớm như bàn tay ấm áp tinh tế, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Dương Thần.



Dương Thần nằm ườn mình ra, từ trên giường từ từ trở dậy, nhìn sang bên cạnh, Lâm Nhược Khê quả nhiên đã thức dậy từ sớm rồi.



Đồng hồ báo thức mới có sáu rưỡi sáng, người phụ nữ này thật là chẳng

biết hưởng thụ cuộc sống gì cả. Dương Thần lắc đầu cười thầm.



Dương Thần vén chăn lên, thân thể trần như nhộng, tối qua lại đại chiến

với vợ đến tận rạng sáng, sau đó ôm lấy vợ mà ngủ, căn bản chẳng muốn đi tắm cứ hay mặc đồ gì cứ ngủ như vậy.



Dương Thần tiện tay mặc luôn chiếc quần cộc bốn góc, thản nhiên đi ra ngoài, dựa vào lan can nhìn xuống nhà ăn dưới lầu.



- Lại đây, Lam Lam, đây là món mì lươn vú Vương làm cho con đấy…



Vú Vương thắt tạp dề, đang từ nhà bếp đi ra, bưng một tô mì to, ha ha cười rồi đặt trước mặt Dương Lam Lam.



Lam Lam nuốt nước bọt ừng ực, không chờ thêm được nữa liền hạ đũa, sau

đó bê tô mi lên uống một ngụm canh mì, dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc.



Lâm Nhược Khê từ phía sau đi tới, tay bưng một đĩa bánh gatô có trái dâu tây đặt trước mặt Dương Nhu Mễ, rồi lại đặt một đĩa trứng chần nước sôi trước mặt Dương Đại Đầu.



Nhìn cô con gái bé bỏng bắt đầu vui vẻ ăn bát mì lươn, Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ hỏi vú Vương:



- Vú Vương, mới sáng sớm mà đã ăn như vậy, vú thật quá nuông chiều Lam Lam rồi đấy.



- Ha ha, thế thì có gì to tát đâu, trẻ con nó thích ăn thì làm cho nó ăn mà. Lam Lam của chúng ta ngoài ăn ra cũng không có sở thích nào khác

cả.



Vú Vương hoàn toàn không bận tâm gì, nhìn bộ dạng con trẻ ăn mì mà hai mắt sáng lên như trăng non vậy.



Lâm Nhược Khê thở dài, một tay chống vào hông, tay kia xoa xoa đầu con trai:



- Đại Đầu của chúng ta vẫn là ngoan nhất, sáng sớm chỉ uống sữa và ăn trứng gà, biết ăn uống khoa học.




Lúc đó, mặt giường rung chuyển ầm ầm.



Dương Thần như con mãnh thú không biết mệt mỏi chồm lên cơ thể trắng

trẻo, từ trên giường đến dưới đất và cả bàn trang điểm, đâu đâu cũng đều lưu dấu vết của hai người.



Cuối cùng Lâm Nhược Khê cũng quên đi thời gian, không biết đã bao lâu

rồi, Dương Thần cuối cùng cũng đem một dòng cháy bỏng truyền vào trong

cơ thể cô ta.



Tất cả kết thúc, trời yên biển lặng.



Nằm trong lòng chồng thở hổn hển một lúc, Lâm Nhược Khê mới nhớ là mình còn phải đi làm nữa!



Cô ta vội nhổm dậy, khuôn mặt lúc đó ảo não muộn phiền:



- Đều tại anh cả đấy, làm em muộn mất một tiếng đồng hồ!!



Lâm Nhược Khê vội vã chồm qua người chồng bước xuống dưới giường, chỉnh

chu lại quần áo, xử lý mùi của chồng còn bám lại trên cơ thể, chen vào

đó vài lời phàn nàn về chồng.



Nhưng Dương Thần không hể để ý, nằm ườn mình trên giường, nhìn vợ ca cẩm với mình mà bật cười, ánh mắt đong đưa tràn đầy niềm thỏa mãn.



Lúc Lâm Nhược Khê vừa mới vội vội vàng vàng chỉnh chu lại mọi thứ xong,

vừa lúc đang định bước ra khỏi phòng thì bị Dương Thần gọi lại.



- Đợi chút đã nào.



Lâm Nhược Khê trên tay đeo túi x1ch, ngoái cổ lại nhìn:



- Làm sao thế anh?



Dương Thần trần như nhộng, bước đến trước mặt vợ, mỉm cười rồi khẽ lắc

đầu, đưa tay lên trước ngực Lâm Nhược Khê rồi cởi một chiếc cúc trên áo

vợ ra.



Khi Lâm Nhược Khê kiên quyết ngăn lại thì mới phát hiện ra mình đã hiểu lầm, bản thân cô ta quá vội nên đã cài nhầm cúc áo.



Lúc này ánh nắng mùa đông đã lan tỏa ấm áp, xuyên qua cả cánh cửa thủy tinh, chiếu rọi vào gương mặt hắn.



Lâm Nhược Khê lặng lẽ nhìn chồng cài lại cúc áo cho mình, chồng mình

chăm chú như vậy, còn cả ánh mắt tràn đầy yêu thương kia nữa.



- Ổn rồi…



Dương Thần ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve gò má vợ, giọng nói ấm áp:



- Giờ em có thể bắt đầu là công việc mà em yêu thích rồi đấy.



Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn, hai tay bỗng dang ra ôm chặt lấy cổ Dương Thần, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Dương Thần.



Giống như hương vị ngọt ngào của đường mật vậy.



- Em yêu anh, ông xã.



Cô ta mỉm cười hạnh phúc.



Dương Thần sững người một lúc, trong giây lát, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy vợ, nở một nụ cười rạng rỡ như thấy cầu vồng sau cơn giông tố.



- Anh cũng yêu em, cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của anh.



(Kết thúc!!!!)