Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 173 : Lãng phí thời gian

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


- Ba…tại sao ba tới đây…



Lý Tinh Tinh nhẹ nhàng đổi giọng.



Lão Lý từ chân cầu thang đứng lên, ông ta vẫn cầm điếu thuốc trên tay lúc trước một mình đứng hút dường như đang có tâm sự.



- Do không yên tâm về con nên tới xem thế nào.



Lão Lý cười ẩn ý với Lý Tinh Tinh lại nhìn Dương Thần nói:



-Tiểu Dương à, anh cũng ở đây chúng ta đã lâu không gặp mặt.



Hắn nhìn ra Lão Lý có chút không tự nhiên, trong lòng cũng hiểu ra đôi chút vừa cười nói:



- Đúng vậy, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, có điều cháu vẫn hay mua điểm tâm ở chợ bên kia, chính là tại sao lại không gặp bác.



Lão Lý gật gật đầu, do dự nhìn Dương Thần và Tinh Tinh.



- Hai người đây là…đã đi làm gì vậy?



- Ba, Dương đại ca giúp con đi mua đồ đạc, nói là muốn đến đây xem qua nhà.



Lý Tinh Tinh giải thích nói.



- Ba đừng nghĩ lung tung.



Lão Lý thở dài:



- Tinh Tinh, con đừng trách ba nhiều lời. Mẹ con gần đây tâm trạng không tốt, con lại một mình chuyển ra cũng coi như chưa có chuyện gì, nhưng con cũng đừng coi những lời mẹ con nói như gió thoảng qua tai. Chuyện lớn cả đời người, không phải là trò chơi.



Lý Tinh Tinh cúi đầu không nói.



Dương Thần biết lời này thực ra là nói với mình, chỉ có điều Lão Lý giữ thể diện cho mình không trực tiếp yêu cầu mình rời khỏi Lý Tinh Tinh.



- Tiểu Dương à, đừng trách Lão Lý ta đây nhiều lời, tôi đây chỉ có Tinh Tinh một khuê nữ như thế này.



Lão Lý mặt dửng dưng nói:



- Tôi nghe Tinh Tinh nói, anh đã có gia đình, anh cũng cần chú ý một chút ảnh hưởng, nếu như đi quá gần, đều không tốt với cả hai.



Hắn hiểu gật đầu, nhìn Lý Tinh Tinh đứng bên cạnh sắc mặt hơi nhợt nhạt trong lòng có chút không kìm được.



Bản thân cuối cùng vẫn là không thể trở thành một người bình thường, thực ra bậc làm cha làm mẹ, sao có thể chịu đựng khi đứa con gái duy nhất của mình qua lại với một người đã có gia đình, cô ấy còn trẻ như thế xinh đẹp như thế lại rất đơn thuần.




- Nói như thể anh đã vuốt ve bọn họ thật rồi vậy.



Lưu Minh Ngọc khinh thường lườm hắn một cái.



Dương Thần cười mờ ám, sao lại không thử qua chứ, không ít ấy chứ, nhưng nếu nói ra cũng không hay gì.



- Thực ra, thay bằng việc nói ngưỡng mộ công việc của họ không bằng nói họ có thể tự do tự tại thể hiện vẻ đẹp của mình…



Lưu Minh Ngọc có vài phần mê hoặc nhìn những người mẫu trên sân khấu nói:



- Nói cho anh nghe cũng không sợ bị chê cười, một hai năm nữa tôi cũng được coi là đủ tiêu chuẩn, nhưng ngay đến một bộ quần áo quyến rũ cũng chưa mặc qua, chưa từng yêu ai trọn vẹn càng không nói đến những chuyện điên rồ của đám thanh niên bây giờ…có đôi khi nghĩ bản thân mấy năm nay cứ sống như thế này cũng qua ngày.



- Cô không phải có bạn trai mấy năm nay rồi sao?



Dương Thần nhớ Lưu Minh Ngọc đã nói với hắn rằng bạn trai cô đi nhập ngũ vẫn chưa trở về.



Lưu Minh Ngọc cười một cách buồn rầu:



- Đúng, quen nhau trong đại học. Trước khi anh ấy đi nhập ngũ muốn tôi đợi anh ấy, nhưng từ khi anh ấy nhập ngũ vẫn chưa liên lạc lại với tôi lần nào. Một vài người bạn của tôi nói, nếu như là họ, sớm đã thay đổi rồi. Nhưng tôi sợ một ngày nào đó anh ấy trở về, nói rằng tôi phụ lòng anh ấy, vì vậy không đi tìm bạn trai khác. Thực ra đến bây giờ, mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến anh ấy, nhưng ngay cả hình dáng của anh ấy, có lúc tôi vẫn không nhớ rõ được…Có phải tôi quá ngốc không?



Trong lòng Dương Thần cảm thấy Lưu Minh Ngọc làm vậy là không đáng. Dù sao dựa vào sắc đẹp của cô, đã làm lãng phí mất tuổi thanh xuân để đi chờ đợi một người đàn ông không biết bao giờ mới trở về. Thực tế, cái giá phải trả quá đắt, nhưng đây là việc riêng nhà người ta nên hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nói:



- Cô cảm thấy đáng làm thì được rồi.



- Thật không?



Minh Ngọc thản nhiên cười cười.



- Cũng đúng.



Nhìn thời gian không còn sớm, Lưu Minh Ngọc đưa ra ý kiến:



- Xem ra anh đã vất vả làm tài xế như vậy, lại còn giúp tôi chặn lũ ruồi nhặng nữa, tôi sẽ mời anh ăn tối.



- Đi đâu?



Dương Thần cũng cảm thấy đói bụng.



- Chỗ cũ.



Lưu Minh Ngọc nháy mắt nói.