Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 175 : Bắt đầu - Kết thúc
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Giám đốc nhà hàng vội vã chạy đến hiện trường, nhìn thấy cảnh Dương Thần đem Tề Khải giẫm đến hộc máu suýt nữa ngất xỉu!
- Tiên sinh, tiên sinh! Mong ngài lưu tình! Mong ngài lưu tình!
Vị giám đốc kia đầu đầy mồ hôi chạy đến, ông ta rốt cục hận chính mình vì tiết kiệm tiền mà không mời bảo vệ, đây nào phải đánh nhau! Là giết người!
Dương Thần buông chân ra, lùi hai bước, để cho vị giám đốc kia nâng Tề Khải dậy.
Tề Khải miễn cưỡng đứng dậy, đã từng làm bộ đội đặc chủng tố chất thân thể vẫn còn rất cường tráng, tuy một cước kia của Dương Thần vừa đúng làm cho hắn ói máu, không tổn thương gân cốt, nhưng cũng không phải nhất thời có thể tốt lên được, ít nhất cũng phải tu dưỡng từ mười ngày đến nửa tháng.
Vương Duyệt vừa mới còn kinh hãi đến sững sờ, lập tức chạy đến bên Tề Khải, đẩy vị giám đốc kia ra nâng Tề Khải dậy, khóc sướt mướt hỏi:
- Tề Tề anh vẫn tốt chứ? Tề Tề anh không sao chứ?
- Hộc máu còn có thể không sao à!?
Tề Khải mở miệng tràn đầy huyết tương, gầm lên với Vương Duyệt, nhưng vừa gầm xong thì ho khan dữ dội.
Dương Thần quay đầu lại hỏi Lưu Minh Ngọc.
- Còn ăn nữa không?
Lưu Minh Ngọc bị Dương thần đột nhiên hung bạo lên mà hoàn hồn, lúc này lo lắng nhìn Dương Thần, khẽ lắc đầu.
- Không ăn nữa, anh ta...
- Không cần bận tâm, đi thôi.
Dương Thần nói xong, hướng ngoài nhà hàng đi ra.
Tề Khải giận hết chỗ nói, người đánh gã xong liền cứ thế mà bước đi mặt mũi gã còn để chỗ nào được nữa, vì thế hô to:
- Mày... Mày đứng lại!
Dương Thần cười quái dị xoay người hỏi:
- Sao? Muốn báo thù?
Tề Khải bị ánh mắt Dương Thần lạnh lùng đảo qua, cảm thấy một nỗi khiếp sợ khó hiểu, ý nghĩ đi lên động thủ vừa hiện lên trong đầu nháy mắt biến mất, nghiến răng nói:
- Tao sẽ báo cảnh sát, mày chờ đấy!
Lưu Minh Ngọc trực tiếp gọi bốn chai Chivas Regal, sau khi rót đầy cho Dương Thần và chính mình, bắt đầu không hề cố kỵ mà uống loại rượu Whisky màu hổ phách kia, giống như uống nước lọc, theo cái miệng phấn xen lẫn mùi hương của người phụ nữ kia từng giọt chảy vào.
Dương Thần cũng không uống thả phanh, một là sợ chính mình tiền sử đầu óc không tốt, hai là biết cái mà Lưu Minh Ngọc cần chỉ là một người làm bạn khiến cô cảm giác được cũng không phải cô cô độc chỉ có một mình.
Dần dần, hai bình Chivas Regal đã uống hết, Lưu Minh Ngọc kia với con ngươi ngập nước giống như làn sóng thu thuỷ, nổi lên làn sóng động lòng người, bộ trang phục công sở kia bó sát lấy hình dáng mê người, hiện ra sự mềm mại đẫy đà mê hoặc, dẫn tới không ít nam nhân trong quán rượu nhìn lại…
Người phụ nữ nhiệt tình nóng bỏng thường bị bó buộc bởi sức hấp dẫn chết người của mình.
Dương Thần nhìn đến Lưu Minh Ngọc dần dần say khướt, cũng không ngăn cản cô, lúc này cho cô một đêm sảng khoái, so với ủ ê khuyên can thì hữu dụng hơn.
- Dương Thần...
Giọng nói của Lưu Minh Ngọc rất quyến rũ, như nịnh hót. Nghe mà cảm thấy hấp dẫn khác thường.
- Hả?
- Anh biết tại sao tôi luôn dẫn anh đến nhà hàng Quảng Đông đó để ăn không?
Lưu Minh Ngọc nói.
Dương Thần lắc đầu. Điều này hắn thật sự không biết.
Lưu Minh Ngọc hé miệng cười nói:
- Bởi vì…..Khi còn học đại học, người đó cũng thường xuyên dẫn tôi đến đó ăn. Chúng tôi đã quen nhau ở đó.
Nơi mà vốn rất vui vẻ, nhưng lúc này lại trở thành nơi khiến cô đau lòng.
Dương Thần cầm lấy chai rượu, rót đầy cho Lưu Minh Ngọc, nói:
- Bắt đầu ở nơi đó. Kết thúc ở nơi đó. Quá tuyệt!!
- Đúng vậy….Quá tuyệt!!
Lưu Minh Ngọc đưa tay cầm lấy chén rượu, nhưng tay không có chút sức lực nào, chén rượu bị cầm trượt trong không trung, liền rơi xuống dưới đất.
“ Choang!!!!”. Tiếng thủy tinh vỡ tan.
Lưu Minh Ngọc ngơ ngác nhìn rượu chảy trên mặt đất, rồi úp mặt xuống bàn, khóc nức nở.