Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 180 : Thế giới kỳ ảo của Elise

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Sau khi Dương Thần nói hai chữ “hẹn hò’’, Lâm Nhược Khê rõ ràng còn chưa kịp phản ứng kịp, lúng túng nhìn Dương Thần, không nói nên lời.



Dương Thần sợ Lâm Nhược Khê không quen, nói như vậy thật là liều lĩnh, vì thế bèn lui sau nói:



- Nhanh quá không thích ứng được sao? Vậy thì tiện thể đi ăn bữa cơm tối cũng được.



Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng hỏi:



- Có cần đi thay quần áo không?



- Thay quần áo?



- Hẹn hò thì phải mặc quần áo gì?



Lâm Nhược Khê có chút ngượng ngùng hỏi.



Dương Thần rốt cuộc hiểu rồi, không phải không đồng ý, mà là không biết hẹn họ như thế nào, vì thế thoải mái cười nói:



- Không cần thay đâu, như vậy là được rồi, tuy nhiên xe thì phải thay, dù sao là anh hẹn hò với em, không phải em lái xe chở anh đi.



Trong lòng Lâm Nhược Khê thấp thỏm không yên gật đầu, khởi động xe, đem chiếc Bentley màu đỏ một mạch lái đến chỗ đậu xe của Dương Thần, cùng nhau xuống xe, ngồi vào chiếc M3 màu trắng.



- Chúng ta đi đâu?



Lần đầu tiên hẹn hò, Lâm Nhược Khê hơi căng thẳng, giọng điệu yếu ớt.



Dương Thần cảm thấy cực kỳ thú vị, cô vợ lành lùng thường ngày đột nhiên trở nên mông lung như nữ sinh lần đầu hẹn hò vậy, làm sao chịu nổi! muốn đưa tay ra nhéo nhéo, nhưng lại sợ cô ấy bỏ đi, giơ ba ngón tay lên nói:



- Cho em ba lựa chọn, đi xem phim, đi shopping, đi công viên thủy cung, muốn đi đâu?



Lâm Nhược Khê mắt sáng ngời, ngẫm nghĩ một chút, có vài phần mong chờ nói:



- Đi công viên thủy cung đi, em vẫn chưa đi xem qua, em thích những con cá cảnh nhiệt đới, rất đẹp.



- Công viên thủy cung vào buổi tối đóng cửa rất sớm, đổi cái khác đi.



Dương Thần nói.



- Vậy…..shopping cũng được, đi xem xem những cửa hàng khác, coi như đi khảo sát.



Lâm Nhược khê đưa ra lựa chọn tiếp theo.



Dương Thần lắc đầu:



- Đi shopping, mệt chết đi, đừng tưởng anh không biết, phụ nữ bọn em đâm đầu vào đó ròi, là mặc kệ đàn ông sống chết ra sao.
Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế hạng thường, vị trí ở giữa rạp chiếu, nhìn thấy xung quanh không ít thanh niên nam nữ, cùng chờ đợi chiếu phim bắt đầu, xung quanh là những âm thanh nói chuyện thì thầm.



Một thùng giấy bắp rang đưa đến trước mặt mình, Lâm Nhược Khê quay đầu lại, trong bóng tối Dương Thần đang nhìn cô ấy:



- Cầm lấy, bữa ăn chiều không ăn, giờ ăn lót bụng.



- Không cần, trước kia em cũng không ăn.



Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói.



- Bà xã đại nhân, nể mặt anh được không?



Dương Thần như dụ con nít mà nói.



Lâm Nhược Khê phồng miệng, cầm lấy bắp rang, lấy một cục cho vào miệng, thơm ngọt, giòn giòn, đã rất nhiền năm không có ăn thứ này, Lâm Nhược Khê không kiềm nổi lại ăn thêm vài cục.



Dương Thần nhìn cô ấy ăn ngon lành, đem ly nước cam để cạnh ghế ngồi:



- Nếu khô miệng, hãy uống chút nước cam, đừng để mắc nghẹn.



Lâm Nhược Khê trong lòng ấm áp nhẹ nhẹ, vé giá rẻ, chỗ ngồi giá rẻ, quà vặt và thức uống giá rẻ, môi trường xung quanh ồn ào như vậy, những thứ này, gần như trong quá khứ cô ấy chưa từng nghĩ đến đích thân trải nghiệm, mà lại tình cảm như thế này, so với cô nghĩ thú vị hơn nhiều.



Là tại vì mình cảm thấy mới mẻ, đặc biệt, hoặc là vì có người cùng xem phim với mình?



Lâm Nhược Khê vừa mân mê ống hút, vừa uống nước cam, đang tự mình đắm chìm trong một mảnh trải nghiệm khác, trên màn ảnh rộng “Thế giới kỳ ảo của Elise’’ đã bắt đầu.



Nhìn thấy trong phim Elise ở trong thế giới kỳ ảo, những chặng đường hấp dẫn như thật như mơ.



“Có 1 loại bệnh như vậy, gọi là hội chứng Elise, dường như đeo kính vào sẽ là những ảo ảnh, mỗi ngày là 1 thế giới cổ tích, là 1 loại vừa thần kì vừa khiến cho người ta thương tâm.



Tôi tuyệt đối là mắc phải cái bệnh này, nói cách khác vì sao thời gian cùng với người đàn ông tồi tệ kia không đúng chút nào, đều biến thành đồng thoại sao?”



Đoạn thoại này, Lâm Nhược Khê vẫn nhớ trong lòng, còn chưa từng có nhận thức, tình cảnh này, lại lặng yên trong lòng.



Suy nghĩ miên man, 2 má nóng lên đỏ bừng…



Mắc cỡ chết đi được, từ khi nào mình bắt đầu trở nên như vậy, không biết xấu hổ, không thấy buồn nôn, những lời như vậy cũng có thể nghĩ ra được…



Nhưng không kiềm được nữa, ngẫu nhiên nhìn sang người bên cạnh. Vừa liếc mắt 1 cái. Đầu lại lập tức cúi xuống.



Bà xã mình không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy? Sốt chăng?



Trong bóng tối, Dương Thần có để ý tới sự kì lạ của Lâm Nhược Khê, nghi ngờ trong đầu.