Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 197 : Sói trên tàu

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Buổi sáng thứ hai, Dương Thần theo đúng hẹn xách chiếc vali da nhỏ đi đến sân bay Trung Hải. Trong một khoảng thời gian ngắn mà có đến hai lần đến sân bay, hơn nữa người đi cùng vẫn là Mạc Thiện Ny. Nhưng quan hệ giữa hai người từ lúc đó cho đến bây giờ đã là hai khái niệm khác nhau.



Mạc Thiện Ny đeo chiếc kính râm che đi mất nửa khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà của mình, kéo chiếc vali cực to, bộ trang phục thể thao bó sát người màu trắng khiến cô càng rạng rỡ hơn. Miệng nhai kẹo cao su, tai đeo phone nghe nhạc, nhìn đồng hồ, đã đứng đợi ở đây từ sớm.



Nhìn thấy Dương Thần từ từ đi tới, Mạc Thiện Ny mỉm cười, gỡ kính râm xuống, nhìn bằng ánh mắt khinh thường:



- Tại sao lần nào cũng là tôi đợi anh, lẽ nào là quý ông thì không cần phải đến sớm sao?



- Tổng cộng mới có hai lần, cái gì mà lần nào cũng thế chứ.



Dương Thần không một chút ngại ngần thò tay vào túi áo Mạc Thiện Ny, định lấy kẹo cao su ra ăn.



Hành khách ở xung quanh đi đi lại lại, Mạc Thiện Ny tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ, vỗ vài phát vào cánh tay của Dương Thần:



- Sờ cái gì mà sờ, không có kẹo cao su đâu!



Dương Thần sờ không thấy gì liền vội vã rút tay ra, nhéo mấy cái vào vòng eo thon thả của Mạc Thiện Ny, rồi mới thu tay lại.



Mạc Thiện Ny mặt đỏ bừng, cũng nhéo vài cái vào eo Dương Thần, tức giận nói:



- Chỉ biết ức hiếp tôi thôi, có bản lĩnh thì làm điều đó với vợ của anh đi.



Dương Thần đột nhiên nhớ tới một câu: Tình nhân làm gì có quyền... Nhưng câu này tuyệt đối không dám nói trước mặt Mạc Thiện Ny.



Hai người trêu đùa nhau ầm ĩ ở trên máy bay, đến tỉnh Tứ Xuyên cũng mất gần 4 tiếng đồng hồ.



Dương Thần nhìn thấy các cô tiếp viên hàng không nở nụ cười ngọt ngào, liền nhớ đến cô gái “không có lương tâm” đó. Lần trước có nhắc qua việc bắt gặp được cô ấy lần nữa, cô ấy sẽ phải thừa nhận. Dương Thần nghĩ, có nên kiểm tra chính xác xem cô đang ở chuyến bay nào, tránh được đêm dài lắm mộng.



Sau khi mất hơn 3 tiếng đồng hồ ở trên máy bay, máy bay đã dần dần hạ cánh xuống tỉnh Xuyên, xuyên qua một tầng mây dày,đã có thể nhìn thấy phong cảnh Thục Địa từ cửa sổ máy bay.



Mạc Thiện Ny dựa vào cửa sổ, nhìn không chớp mắt xuống những dãy núi trải dài dằng dặc trên mặt đất, cảnh sắc một màu xanh dịu mát, suy nghĩ mông lung.



- Mười mấy năm đã không trở lại đây rồi nhỉ?




Mạc Thiện Ny từ lâu đã rất phản cảm đối với nhóm người này, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, đập xuống bàn một cái, mặt đỏ phừng phừng, nổi giận nói:



- Đồ lưu manh! Cút đi cho tôi!



Mạc Thiện Ny vừa mới tức giận, không nghĩ rằng bị rơi vào cái bẫy của những người đàn ông này đã bàn với nhau từ trước.



Chỉ nhìn thấy khoảng năm, sáu gã mặc quần áo bằng vải thô, mang theo đòn gánh đang ngồi yên tại chỗ, đều lập tức đứng dậy, xúm lên phía trước,cười nham hiểm.



Hắc Nê Thu cũng đứng dậy, vẻ mặt không vui, lớn tiếng nói:



- Cô vợ nhỏ bé này, cô mắng ai là lưu manh đấy? Chúng tôi đã nói cô cái gì, hay đã làm gì cô nào? Cô định bắt nạt những người thật thà trong núi này đấy à?



Một vài hành khách khác trong toa cũng bắt đầu chú ý đến tình hình bên cạnh này, có một vài người chỉ cần nhìn thôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra, đồng cảm với Mạc Thiện Ny. Nhưng có một số người lại lấy việc người khác gặp họa như một trò đùa giải trí. Xem ra những việc thế này cũng không phải là xảy ra một hai ngày.



- Chúng…..chúng mày……



Mạc Thiện Ny phát hiện ra mình đã rơi vào bẫy, mắt nhìn lên 6 người đàn ông đang vây quanh chiếc bàn của cô. Cô lại không thể tùy tiện nói những lời lẽ giống với tên Hắc Nê Thu nói, huống hồ, nói cũng chẳng có tác dụng gì. Đám người này ỷ đông ức hiếp người khác.



Dương Thần đứng dậy, giữ tay Mạc Thiện Ny lại véo vài cái.



Mạc Thiện Ny lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có Dương Thần, cảm giác an tâm hơn. Cô biết Dương Thần có lúc cũng rất khủng khiếp, những người này sẽ không nói chơi, nhưng hiển nhiên trong lòng khó chịu, không phải dễ dàng bình ổn như vậy.



- Người anh em này, vợ cậu chẳng hiền chút nào. Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà không nể mặt Hắc Nê Thu này. Nếu như không nói cho ra nhẽ, sau này sẽ khó sống mất.



Hắc Nê Thu nói với vẻ mặt của chính nghĩa.



Vài người đàn ông khác cũng phụ họa theo, giương mắt nhìn sự oan ức của Mạc Thiện Ny.



Dương Thần trấn an Mạc Thiện Ny ngồi xuống. Ngồi nghĩ cách đánh lũ người này, rồi ném ra khỏi tàu cho bọn chúng về núi. Nhưng không ngờ, tình hình lại phát sinh biến cố.



Một chiếc đòn gánh tre dài đột nhiên từ đằng sau vung lên, đập thẳng vào đỉnh đầu của một gã đang đứng đó.