Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 199 : Chim quay về tổ

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Từng chữ từng chữ trong lời nói của cô gái rất sâu sắc, dường như bao hàm vô số những chuyện chua cay đã qua, người nghe cũng phải xúc động.



Dương Thần nhíu mày, hỏi dò:



- Diệp Nhi, em trước kia có phải…..?



Vừa mới hỏi liền bị Mạc Thiện Ny giơ tay đánh cho một cái.



- Nói cái gì vậy. Làm sao có thể hỏi con gái nhà người ta như thế được chứ.



Mạc Thiện Ny bất mãn nói, đưa tay nắm lấy tay của Diệp Tử:



- Diệp Nhi, không thích thì đừng nói gì cả, coi như chị chưa hỏi.



Diệp Tử cười miễn cường, nhìn Mạc Thiện Ny với ánh mắt biết ơn, nói:



- Chị Mạc đừng trách anh Dương. Không sao đâu, em chưa từng bị họ ức hiếp.



Mạc Thiện Ny thở phào nhẹ nhõm, cười nói:



- Làm chị sợ muốn chết. Nếu thực sự như vậy, chị nhất định sẽ giúp em đi kiện.



Diệp Tử buồn thiu, hạ giọng nói:



- Là mẹ em.



- Cái gì?



Mạc Thiện Ny vừa rồi còn rất vui vẻ liền sững lại tại chỗ, Dương Thần cũng có chút kinh ngạc.



Diệp Tử cười chua xót, nói:



- Đó đều là những việc đã qua rất lâu rồi. Lúc đó, mẹ em cũng ở trên chuyến tàu này, bị một số người cưỡng hiếp, sau đó…..sinh ra em.



Lời nói của Diệp Tử trầm hẳn xuống, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Bất hạnh như vậy, nhưng cũng chỉ kể như chuyện bình thường của người khác, chẳng liên quan gì đến mình.



Mạc Thiện Ny không kìm nổi nước mắt, ôm lấy Diệp Tử:



- Em và mẹ em, nhất định sống rất khổ sở.
Không ngờ trời mưa to như vậy, lại còn tối nữa, mẹ của Mạc Thiện Ny- Mã Quế Phương ra tận cổng làng đón. Xem ra không phải chỉ đợi có một lúc, thương xót cho tấm lòng người mẹ đợi con dưới mưa.



Khi Dương Thần và Diệp Tử cùng đi lên phía trước, Mạc Thiện Ny đã ôm chầm lấy mẹ Mã Quế Phương của mình, khóc không thành tiếng.



Mã Quế Phương không giống như Mạc Thiện Ny quăng ô đi, bà vẫn đưa tay ra mở ô cho Mạc Thiện Ny. Những nếp nhăn già nua trên mặt bà có thể thấy được sự xinh đẹp của bà khi còn trẻ, nước mắt chảy xuống, cũng không biết đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.



Mã Quế Phương mặc một bộ quần áo bằng vải dệt màu hồng được cắt xén tỉ mỉ, ôm đứa con gái đi đôi giày thể thao thời thượng. Hai sắc thái này vốn không thể hợp nhau, nhưng lúc này lại hiện lên thật hài hòa.



Dương Thần cầm chiếc ô bị Mạc Thiện Ny ném xuống đất, che cho mình và Diệp Tử. Thực ra hắn che hay không che cũng không khác nhau là mấy, toàn thân đều đã ướt sũng, không một chỗ nào khô.



Đợi hai mẹ con Thiện Ny ôm nhau thắm thiết xong thì đã qua mười mấy phút, hai người tách nhau ra, cùng lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì, chỉ cười như đã hiểu ý nhau, hiển nhiên là hai người đều biết, có muốn nói gì cũng không thể nói ra được.



Mã Quế Phương lau nước mắt, nhìn Dương Thần và Diệp Tử cười ngượng ngùng:



- Nhìn hai mẹ con cô xem, đã quên mất là có hai cháu nữa. Cháu chính là con rể Dương, Ny Tử gọi điện cho cô có nói qua về cháu, cháu trông thật tuấn tú.



Tuấn tú? Hình như là lần đầu tiên có người khen mình đẹp trai, chẳng lẽ là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt? Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên.



Dương Thần không ngờ mẹ vợ lại thoải mái với con rể mình như vậy, nhưng hắn cũng là người mặt dày, cứ cười ha hả.



Nhưng lúc này Mạc Thiện Ny lại lườm hắn một cái.



Thấy Mã Quế Phương đang nhìn Diệp Tử với ánh mắt hoài nghi, Mạc Thiện Ny liền giải thích:



- Mẹ, đây là một em gái ở thôn Nam, cùng đường trở về với bọn con. Con thấy trời vừa tối, lại còn mưa nữa, nên muốn cô ấy tá túc ở nhà chúng ta một đêm. Cô ấy tên Diệp Tử, cứ gọi cô ấy là Diệp Nhi cũng được.



Mã Quế Phương hiểu ra, ngay lập tức nắm lấy tay Diệp Tử:



- Cô bé đừng ngại, cùng với thím trở về nào. Cơm tối đã chuẩn bị xong cả rồi.



- Cảm ơn thím.



Diệp Tử có chút ngượng ngùng, cười nói.



Mạc Thiện Ny nắm tay mẹ, bốn người cùng bước về nhà. So với lúc đầu, Mạc Thiện Ny đã vui vẻ lên nhiều, đó là niềm vui khi được gặp người thân. Điều này khiến cho Dương Thần có chút thèm muốn.



Nhưng Mã Quế Phương thỉnh thoảng lại quay đầu lại cười với Dương Thần một cái, hơn nữa càng nhìn càng thích. Điều này khiến cho Dương Thần bắt đầu run lên, còn chưa mua quà tặng mẹ vợ, chẳng lẽ bà đã phát hiện ra mình “trong sạch, hiền lành, tốt bụng, lương thiện”, so với những người đàn ông trong sạch khác còn trong sạch hơn nhiều, vì vậy mới nhiệt tình với mình như thế.