Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 203 : Còn Làm Gì Nữa

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


- Sư thái bớt giận!



Nhìn thấy Vân Miểu sư thái tính khí nóng nảy như thế, gặp mặt đã đánh nhau, mấy người thành viên Long Tổ cũng đều căng thẳng cả lên.



Đoạn Nhẫn kêu lên một tiếng, nhưng Vân Miểu sư thái vốn không thèm nghe, ánh sáng chiếu vào thanh kiếm sáng quắc, đâm thẳng vào cổ họng Dương Thần!



Thế này thật muốn lấy mạng người mà!



Dương Thần trong lòng cười miễn cưỡng, không ngờ đến người xuất gia cũng không bình tĩnh như thế, đối mặt với một cây kiếm hùng hổ, cũng không hề lo lắng, vừa khéo né sang một bước, tất cả mọi người đều không lường trước được tình huống này, lại vọt trực tiếp ra sau lưng Vân Miểu sư thái.



Vân Miểu sư thái một kiếm hụt, xoay người lại trong nháy mắt, đã thấy Dương Thần đứng bên trò yêu của mình, tiểu ni cô mặt xinh như ngọc.



Tiểu ni cô mở to đôi mắt long lanh nước dáng vẻ đầy sợ hãi, bị Dương Thần nhìn chằm chằm vào mặt, gương mặt xinh đẹp hiện lên hai đóa hồng say lòng người.



- Thí….thí chủ….



Tiểu ni cô sợ hãi líu ríu mấy tiếng.



Dương Thần cảm thấy rất dễ thương, ánh mắt tiểu ni cô này giống như mỡ dê hoàn hảo, thuần khiết nhất, đến hơi thở cũng rất thuần khiết, nếu như không phải ở giữa núi cao xa xôi quanh năm, tuyệt đối sẽ không siêu phàm như vậy.



- Cô bé, năm nay bao nhiêu tuổi? Yêu đương chưa?



Dương Thần kìm không nổi muốn trêu tiểu ni cô đáng yêu này.



- Hả?



Tiểu ni cô dường như không hiểu Dương Thần hỏi với ý gì, chớp chớp mắt, mặt ngơ ngác.



Vân Miểu sư thái tức giận đến mặt đỏ bừng:



- Lại còn dám trắng trợn trêu chọc đệ tử của ta, ngươi nghĩ Vân Miểu ta dễ bắt nạt lắm sao?



Nói xong, Vân Miểu sư thái lần nữa rút kiếm dài ra chém, lần này ra tay chém rất mạnh, kiếm chỉ một cái, một luống khí kiếm ác liệt đã tới trước!



Dương Thần không dám dừng lại lâu, chỉ đành né tránh qua lại trong doanh trại nhỏ hẹp ấy, mỗi lần né tránh đều có một luồng kiếm khí bật đến phía sau, làm tiếng không khí bị vỡ tan nối nhau không ngừng.



Chiêu kiếm của Vân Miểu sư thái đâm liên tục không dứt, kiếm khí mạnh mẽ khiến màn trướng quân doanh chỗ nào cũng bị phá rách!



Những người khác thấy khuyên can cũng khó, chỉ đành trơ mắt nhìn Dương Thần bị Vân Miểu sư thái đuổi theo đánh, chỗ nào cũng nhảy loạn xạ tránh né, một lúc sau trong quân doanh thành một mớ lộn xộn.



Mà tiểu ni cô kia còn há mồm trợn mắt lên nhìn sư phụ mình đuổi người đàn ông kì quái kia khắp nơi, lại có chút lo lắng cho người đàn ông, sư phụ mình hung dữ lên thật đáng sợ!



- Kẻ dâm đãng! Ngươi chỉ biết trốn chạy sao!



Cảm thấy đâm liên tiếp mấy chục kiếm ngay cả góc áo Dương Thần cũng chưa chạm tới, Vân Miểu sư thái dừng kiếm lại, sắc mặt trắng bệch hỏi.



Dương Thần cũng dừng bước chân lại, cười hì hì:



- Không hổ là một trong mấy đại truyền nhân của Thục Sơn kiếm phái, kiếm thuật quả thực cao siêu, tôi cũng không dám liều lĩnh đối phó, vẫn là bỏ chạy thích hợp hơn.
- Minh Vương các hạ, uống chút nước đi.



- Ừ, cảm ơn.



Dương Thần rất tự nhiên nhận lấy, vừa muốn uống, nhếch miệng hỏi:



- Trong nước này không có độc chứ?



Diệp Tử ngẩn người, chu miệng nói:



- Yên tâm đi, không có độc đâu, hơn nữa có độc cũng không có tác dụng với ngài phải không?



- Này, độc này á, cũng giống như thuốc trừ sâu rau quả thôi, người bình thường ăn rau không sao, còn tôi, ăn độc cũng không sao, nhưng dù thế nào, ăn một chút rau quả thuốc trừ sâu, chung quy không tốt cho cơ thể, thế nên ăn ít thì tốt hơn.



Dương Thần nói xong, thì kê miệng uống nước ấm.



Diệp Tử cắn môi dưới:



- Ngài trong lòng chắc chắn rất ghét tôi, trước đây tôi quả thực cũng muốn từ chối, dù sao làm thương tổn dân thường cũng không phải tác phong của chúng tôi, nhưng kế hoạch của tổ trưởng Đoạn Nhẫn rất chu toàn, nếu tôi không phối hợp, thì rất có lỗi với các tổ viên khác



- Tôi ngược lại không ghét cô, chỉ có điều không thể nào thích Đoạn Nhẫn, hắn nói chuyện phiền phức quá.



Dương Thần bĩu môi nói.



Diệp Tử hé miệng cười:



- Tổ trưởng vừa mới nhậm chức, luôn có nhiều lúc sợ phạm sai lầm, nên nói nhiều cũng là chuyện thường, Minh Vương các hạ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đi làm đây.



Không đợi Diệp Tử ra khỏi quân trướng, Dương Thần nói:



- Hay là cô vẫn gọi tôi anh Dương đi, tôi kì thực không quen nghe các người cứ gọi “các hạ”.



Diệp Tử dừng bước lại một chút, trong mắt lộ ra niềm vui bất ngờ, ngoảnh lại nhìn Dương Thần cúi đầu chào:



- Dạ, anh Dương.



Nhìn Diệp Tử vui vẻ chạy ra khỏi quân trướng, trong lòng Dương Thần cũng thư thái, quả thật nỗi khổ trong lòng Diệp Tử, hắn cũng có thể nhìn thấy, cô bé còn trẻ như gậy, làm loại chuyện hạ độc lừa gạt này, cho dù là dân đặc công trải qua kinh nghiệm, cũng không phải thoải mái làm được.



Vân Miểu sư thái vẫn ngồi trên đệm cối nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt mở mắt ra, cười khẩy:



- Ngươi ngoài việc dụ dỗ các cô gái trẻ, còn có thể làm gì?



Tất nhiên bà cho rằng Dương Thần muốn “câu kéo” Diệp Tử.



Dương Thần không hiểu lão ni cô muồn mình làm gì, lúc này đảo cặp mắt trắng dã:



- Còn có thể dụ dỗ cô gái già, như sư thái chẳng hạn.