Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 222 : Sự lựa chọn ích kỉ

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Đợi sau khi hai người chủ tớ Hứa Trí Hoành rời khỏi, không đến 10 phút, hai tên mặc quần áo đen vừa đi ra, một tên đeo kính dâm liền quay lại, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa đi cửa đi vào.



Viên Dã và Đường Đường nhìn thấy có người trở về, không thấy bóng dáng Dương Thần, một tia hi vọng cuối cùng tan biến, biết Dương Thần đã bị ném xuống biển rồi!



Bọn họ đều biết Dương Thần có bản lĩnh không tầm thường, lúc trước còn hi vọng Dương Thần có thể sống lại giống như kỳ tích, mặc dù biết, trong tình huống hai tay hai chân đều bị còng lại, đối phương lại có súng ống trong tay, khả năng đó là cực kỳ nhỏ.



Viên Dã và Đường Đường liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được sự đau buồn và hối hận.



Người đàn ông cằm cao thuận miệng nói:



14, tên 19 đâu?



Tên bị gọi là 14 kia lắc đầu, nuốt nước bọt, giống như rất vất vả.



Hắn...hắn...hắn đã chết rồi...



Cái gì? Chết rồi? Ý gì?



Tên cằm cao sửng sốt, kinh hãi nói.



Những tên xung quanh cũng đều đổ dồn ánh mắt lại, mặt đầy nghi vấn.



Lúc này, đột nhiên có một tên đeo kính râm gần 14 hô lớn:



Đại ca! Hắn không phải 14! Hắn là...



Không đợi người đó nói xong, “14” đã rút súng từ dưới nách ra, một viên đạn trực tiếp xuyên qua cổ họng tên đó!



Pằng pằng pằng!!!



Viên đạn phá vỡ sự yên tĩnh của nhà kho.



Máu tươi, phun ra!



Là Dương Thần!?



Viên Dã thấy rõ người tới, kinh ngạc vui mừng kêu to.



Đường Đường cũng nín khóc mỉm cười, nhưng lại cắn môi, kích động không nói nên lời.



Mẹ nó! Xử lý hắn!



Tên cằm cao kia đột nhiên tỉnh ngộ, không ngờ “14” này là Dương Thần cải trang! Bởi vì tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, mang kính đen lớn, ở xa nhìn kỹ, đúng là thấy không rõ lắm, huống chi vốn dĩ không nghĩ tới đang yên lành, hai tên thuộc hạ bị thế mạng, hơn nữa lúc Dương Thần đi tới, còn giả bộ lau mồ hôi để che mặt.



Nhưng, đối với Dương Thần mà nói, bị phát hiện hay không, kỳ thực đã không quan trọng rồi.
Viên Dã lúc này thống khổ ho khan hai tiếng, lim dim mở mắt ra, giọng điệu trầm thấp gọi.



Đường Đường.



Giờ phút này Đường Đường đang lau nước mắt ôm đầu Viên Dã, nước mắt rơi trên mặt Viên Dã, Đường Đường liền lập tức giúp Viên Dã lau sạch, một cô bé sắp thành người nước mắt rồi.



Có lẽ Đường Đường từ bé đến lớn, nước mắt khóc ra đều không nhiều như hôm nay.



Anh Viên Dã, anh đừng nói nữa, chú sẽ đưa anh đi bệnh viện, có chú ở đây anh sẽ không có chuyện gì, anh xem, máu anh không chảy nữa rồi, anh nhất định sẽ khỏe lại!



Đường Đường nói liên tiếp, liền không nhịn được khóc nức nở.



Viên Dã nhếch miệng cười cười.



Đường Đường…Anh có lời muốn nói với em…



Không cần nói, không cần nói nữa, em không muốn nghe, đợi anh khỏe lại hãy nói cho em nghe…



Anh cảm giác, không có chút sức lực nào…Anh sợ…Sau nay không có cơ hội nói…



Viên Dã ho khan hai tiếng, mở to mắt dường như cũng cố hết sức.



Đường Đường ngậm miệng, một tay lập tức che lại, gật gật đầu, cố nén không khóc lớn.



Đầu Viên Dã để sát vào người Đường Đường một chút, dường như ngửi thấy mùi hương trên người Đường Đường…



Đường Đường… Nếu như hôm nay anh đi rồi… Em đồng ý anh…Cả đời này, không được yêu bất kỳ ai…Cả đời chỉ nhớ anh, một người đã mất…Anh biết, em vẫn rất nhỏ, nhỏ hơn anh hai tuổi…Có lẽ đây là lựa chọn ích kỷ nhất trong cuộc đời anh.



Nhưng…đây là lựa chọn của người đàn ông yêu em, hi vọng em có thể tôn trọng. Đường Đường xuất sắc, xinh đẹp, về sau nhất định cũng cần, xuất sắc.



Đường Đường… Trước kia đã rất lâu anh muốn nói…Anh yêu em…Anh yêu em…



Hu hu…



Đường Đường cuối cùng nhịn không nổi, khóc to lên, tiếng khóc bi thương khiến cả nhà kho tràn ngập tang thương, giống như tim cô bé cũng gào khóc theo.



Dương Thần căm phẫn đi về hướng bệnh viện số Hai khu ngoại ô thành phố gần nhất.



Khuôn mặt Dương Thần không chút tình cảm, sự phẫn nộ và hận thù khiến bộ não của hắn có cảm giác không chịu sự khống chế. Đã rất lâu rồi không có suy nghĩ khó khống chế như vậy, không phải vì sự tàn nhẫn của kẻ thù, chỉ là, vì một người mình quan tâm.



Tên tiểu tử này, vẫn chưa chết, nói lời ly biệt gì chứ, muốn tỏ tình thì cũng phải mua bó hoa hồng, đi đôi giầy đen sáng bóng, dưới ánh trăng, tặng nhẫn, đây là gì chứ!? Miệng chảy máu như vậy, thở còn không thở nổi, coi là gì chứ? Đây là châm biếm tôi sao? Châm biếm tôi dù đã giết hết tất cả cũng không bảo vệ được cậu ta!?



Dương Thần nghiến hai hàm răng, tăng tốc độ, dường như chỉ có tiếng như vậy mới có thể át đi tiếng khóc trong xe của Đường Đường.