Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 224 : Trở mình một cái
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Anh Viên Dã!
Đường Đường xông lên phía trước đầu tiên, đón giường bệnh bị đẩy ra, nhìn thấy Viên Dã đeo mặt nạ khí ô xy, không ngừng kêu gào tên Viên Dã.
Viên Dã nhắm chặt hai mắt, vùng lông mày chụm lại, không có chút phản ứng, gương mặt không chút máu khiến mấy người nhìn thấy đều choáng váng.
Bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh lục bỏ khẩu trang xuống, sắc mặt không được tốt, khuyên:
Tiểu thư, không nên quá mức làm kinh động bệnh nhân, anh ta bây giờ cần một môi trường yên tĩnh, tiếp tục quan sát.
Bác sĩ! Anh nói thế là có nghĩa gì!? Lẽ nào phẫu thuật không thành công sao!?
Viên Hòa Vĩ đi lên phía trước, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Bác sĩ bị ông ta dọa cho một trận, lùi lại một bước mới nói:
Tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đã lấy hai viên đạn ra, hơn nữa đã cầm máu, xử lí vết thương cũng rất thuận lợi, nhưng vết thương của bệnh nhân dù sao cũng bên cạnh tim, chỉ cần viên đạn lệch một khoảng cách không đến 1mm, Đại La Kim Tiên cũng bất lực rồi. Cho nên, bây giờ cần quan sát chính là bệnh nhân có thể qua được đêm nay hay không, qua được đêm nay, nếu như tình hình bệnh nhân bình thường, như vậy, hồi phục chỉ là việc sớm muộn.
Bác sĩ, bất luận thế nào, xin mấy người đừng để con trai tôi xảy ra bất kỳ sơ xuất gì, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Dương Tiệp Dư một tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt Viên Dã, trịnh trọng nói.
Phu nhân, bất luận người nào, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức, cái này xin hãy yên tâm, bây giờ vẫn là để bệnh nhân đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ, tôi có thể đi đến phòng bệnh cùng anh Viên Dã không? Tôi sẽ rất nghe lời, tuyệt đối không làm phiền mấy người.
Đường Đường cầu xin nói.
Bác sĩ cùng mấy người trợ lý nhìn nhau mấy cái, mới gật gật đầu.
Vậy được rồi, tiểu thư mời theo chúng tôi.
Và đoàn người theo sau đưa Viên Dã vào phòng chăm sóc đặc biệt, phòng bệnh được chia làm hai tầng, sau khi vào cửa, bên trong vẫn còn một phòng khử trùng.
Đường Đường đi theo sau mặc quần áo khử trùng, cùng Viên Dă đi vào gian bên trong.
Bên ngoài lớp kính cách ly lớn, sắc mặt Phương Trung Bình cổ quái nói:
Đường Đường tại sao có chút không giống trước kia, xem ra Viên Dã bị thương, là một đả kích rất lớn đối với con bé.
Dương Tiệp Dư nói xong, thản nhiên nhìn Dương Thần một cái, liền dưới sự bảo vệ của hai gã vệ sĩ rời khỏi.
Viên Hòa Vĩ hỏi:
Dương Thần, khi nào cậu liên lạc với hội Hồng Kinh.
Tôi cũng có thể bây giờ đi liên lạc, 12h đêm nay, toàn bộ các tuyến cùng tần công tất cả căn cứ của hội Đông Hưng, chỉ cần có sự trợ giúp của bộ đội vũ trang chính phủ, liên lạc phong tỏa địa điểm khai chiến tốt, hẳn sẽ không có quá nhiều thương vong.
Dương Thần nói với Phương Trung Bình:
Bí thư Phương, sắp xếp tác chiến cụ thể, tôi sẽ để hội trưởng Sắc Vi của hội Hồng Kinh liên lạc với ông, đối phó với Đông Hưng thế nào, cô ấy đều có tư cách nói chuyện hơn ai hết, cho nên hi vọng ông đứng yên vị trí của mình, không được chữa lợn lành thành lợn què.
Yên tâm đi, nếu tôi chỉ là người kiêu ngạo ngông cuồng tự cao tự đại, cũng không lên được vị trí ngày hôm nay, tôi chỉ là người phụ trợ phía dưới, tuyệt đối sẽ không tranh luận cái gì.
Phương Trung Bình bảo đảm nói.
Dương Thần gật gật đầu, đang muốn rời khỏi, lại đột nhiên nghe thấy ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt vọng đến tiếng cãi nhau…
Mau để tôi vào! Vì sao các người lại cản tôi!?
Tiểu thư, trong này là nơi người bệnh quan trọng nghỉ ngơi, chỉ có người nhà mới có thể vào!
Tôi chính là người nhà! Là cảnh sát nói cho tôi biết người tôi cần tìm ở trong đây!
Tiểu thư, không có chứng nhận của cảnh sát, chúng tôi không thể để cô vào, cô tìm ai không nói tới, xin đừng làm khó chúng tôi.
Tôi muốn xác nhận người bệnh bên trong là ai?
Tiểu thư, cô không thể như vậy, cô hãy thành thật nói cho chúng tôi biết người thân cô muốn là ai? Bằng không chúng tôi không thể để cô tùy tiện vào.
Tôi…tôi…tôi muốn tìm chồng tôi!
Cửa bị người bên trong mở ra, Dương Thần mím môi, cố nhịn cười, ánh mắt đùa cợt nhìn Lâm Nhược Khê đứng trước cửa bị hai cô y tá ngăn lại.
Dương Thần nháy mắt với cô:
Nhược Khê em yêu, cuối cùng em cũng gọi tôi là chồng rồi!