Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 229 : An ủi tôi một chút

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Đi tới bệnh viện, Dương Thần phát hiện, vệ sĩ và hộ vệ rõ ràng nhiều gấp đôi hôm qua, hiển nhiên người của Viên gia lo rằng Chu Quang Niên bị ép vào chân tường sẽ dùng những thủ đoạn làm hại đến người mà bọn họ quan tâm, cho nên tăng cường cảnh giới.



Nhưng có lẽ ai cũng không nghĩ tới, Chu Quang Niên đột nhiên đã sớm chết tại nhà mình, tuy rằng không biết cụ thể ai ra tay, nhưng đối với những việc này theo kinh nghiệm của Dương Thần mà suy đoán ra, phần nhiều là người nội bộ của Đông Hưng.



Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sớm đã có vài người ngồi đó, trong đó duy nhất Dương Thần quen biết là Dương Tiệp Tư mẹ của Viên Dã.



Dương Diệp Tư nhìn thấy Dương Thần xuất hiện, đứng lên mỉm cười:



Đến sớm như vậy thăm tiểu Dã, bác làm mẹ phải cảm ơn sự quan tâm của cháu.



Cháu không có nhiều bạn bè, cậu ấy là một trong số đó, nên cháu phải quan tâm nhiều hơn.



Dương Thần cũng chưa vội đi vào, cảm giác đặc biệt trên người Dương Tiệp Dư khiến Dương Thần không tránh khỏi muốn tìm hiểu nhau hơn.



Dương Tiệp dư tò mò hỏi:



Trước kia không nghe Viên Dã nhắc đến cháu, cháu là bạn mới quen biết thời gian gần đây sao?



Trước kia cháu ở nước ngoài, năm nay vừa mới về nước, bọn cháu trở thành bạn trong lúc chơi game thông qua Đường Đường.



Dương Thần không giấu diếm nói.



Nghe Dương Thần nói “lúc trước ở nước ngoài’’ rõ ràng con ngươi Dương Tiệp Dư co rút một chút, nhưng vẻ mặt không thay đổi nói:



Thì ra là như vậy, tiểu Dã yêu thích sự nghiệp trò chơi điện tử, cha nó không ủng hộ lắm, nhưng bác luôn chiều nó, xem ra cũng có chút trợ giúp, ít nhất đã quen được người bạn đáng tin cậy như cháu.



Có thể, cháu vào trong xem.



Dương Thần cảm thấy vẻ khác thường của Dương Tiệp Dư, không nói thêm nữa.



Trong phòng bệnh, những y tá và bác sĩ đang lấy số liệu kiểm tra trên người Viên Dã, đôi mắt sưng phù của Đường Đường, hiển nhiên là cả đêm chẳng ngủ được bao nhiêu đang đứng cạnh giường nhìn lo lắng.



Bác sĩ, rốt cuộc anh Dã thế nào, thấy nhịp tim của anh ấy cũng bình thường, chắc không có gì.



Đường Đường hỏi.



Bác sĩ cầm lấy lý lịch người bệnh từ tay y tá, cẩn thận xem một lúc, thả lỏng cười:



Không sao rồi, ý chí anh ta rất mạnh, tất cả chỉ số đều bình thường, theo tôi thấy tối đa là đến tối nay, anh ấy sẽ tỉnh lại.



Thật sao?




Lão Lý phát hiện vẻ khác thường của con gái, thở dài:



Tinh Tinh, cha mẹ là muốn tốt cho con, tiểu Dương không tồi, nhưng không phải là người con nên thích.



Ánh mắt Lý Tinh Tinh lộ vài phần đau khổ và không cam lòng, phảng phất vài tia sáng khác thường.



Đầu bên kia, Dương Thần vào trong xe, nhắm mắt một lát, lắc lắc đầu, vứt bỏ trong đầu những thần sắc ảm đạm của Lý Tinh Tinh ra, đang muốn khởi động xe, điện thoại lại rung lên.



Nhìn kỹ số điện thoại gọi đến, là một số lạ, nhưng Dương Thần vẫn nghe máy.



Xin hỏi, có phải là ông Dương Thần không?



Đầu dây bên kia là một giọng lạ, kèm theo âm hơi trung tính của người đàn ông.



Dương Thần nhíu mày:



Chu Đông Thành?



Âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức “khanh khách’’ cười, một người đàn ông với điệu cười của phụ nữ, vẫn thật là kỳ diệu.



Hãy gọi tôi là Chanel, ông Dương Thần, thật đáng vui mừng, không ngờ ông lại nghe ra tôi là ai.



Chanel rất là vui mừng.



Dương Thần thản nhiên cười, nói:



Anh rất là to gan, dựa vào đầu óc của anh, chắc phải biết kẻ chủ mưu phát động tấn công quy mô lớn tối hôm qua, chính là tôi, không lẽ anh còn muốn để lộ tung tích?



Tôi biết là ông Dương không để bụng người con gái yếu ướt như tôi, nên tôi đã gọi cho ông sau khi kiếm được số điện thoại.



Chuyện gì.



Dương Thần cười thầm, tên này rất thông minh, mình thực sự không có hứng thú đưa gã vào chỗ chết, kể cả hứng thú diệt cỏ tận gốc cũng không có.



Tôi sắp ra nước ngoài rồi, hy vộng trước khi đi, có thể gặp ông 1 lần, cứ coi như… là tiễn tôi đi nước ngoài, cho tôi chút an ủi, có được không?



Dương Thần lặng lẽ một hồi, thở dài:



Nói đi, ở đâu, chọn chỗ mà anh cảm thấy an toàn nhé.