Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 231 : Chủ nghĩa nam tử hán
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Đi đến không ai khác mà chính là đồng chí Cục trưởng Thái Nghiên, người mỗi lần gặp mặt đều khiến cho Dương Thần bị phiền toái bám lấy thân.
Nhưng hôm nay Thái Nghiên không mang cảnh phục, mặc áo khoác dệt kim màu trắng, cổ áo tròn rộng làm lộ một phần ngực trắng như tuyết, mang đến cảm giác của thu đông. Cặp đùi dài đầy đặn hấp dẫn bó chặt trong chiếc quần bò, trước đến nay vẫn là mái tóc ngắn, vì mang đôi bốt cao gót màu cà phê nhạt nên người chẳng còn toát ra khí chất anh thư của nữ cảnh sát nữa, mà giống thành phần trí thức độc lập của đô thị hơn.
So với trang phục ở nhà mà Lâm Nhược Khê tuỳ ý mang thì Thái Nghiên dường như là tỉ mỉ hơn trong cách ăn mặc, khiến cô chẳng kém gì Lâm Nhược Khê, trở nên ngang bằng nhau.
Cục trưởng Thái, thật là … khách quý, khách quý.
Dương Thần cười có chút không tự nhiên, hắn lo không biết Thái Nghiên có phải lại tìm mình kiếm chuyện không, ngày nghỉ của tuần thế này, chẳng muốn bản thân đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung chút nào.
Thái Nghiên nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Dương Thần, trên gương mặt khó phát tránh khỏi nét mất mát, điềm tĩnh cười đáp:
Tôi đến gặp Nhược Khê nói chuyện chút về Cao Quốc Hùng.
Dương Thần ngẫm nghĩ mãi mới nhớ ra Cao Quốc Hùng là ai, chính là tên thương nhân giàu có người Singapore có ý đồ hãm hại Lâm Nhược Khê nửa đêm ngày hôm trước, đến giờ vẫn đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát.
Sao vậy, hắn ta lại nghĩ ra trò quỉ quái gì nữa à?
Dương Thần sẽ không bỏ qua cho gã đàn ông xấu xa có ý định chạm vào người phụ nữ của hắn.
Lâm Nhược Khê vì chuyện lúc sáng nên thái độ với Dương Thần có chút tốt hơn, ôn hoà bảo:
Hắn ta muốn luật sự của hắn ta kiện tôi, Nghiên Nghiên đến nói chuyện với tôi về trình tự pháp luật tiếp theo.
Kiện cô á!?
Dương Thần tức giận vỗ ghế xô-pha.
Không để cho hắn ta lập tức bị bắn chết là may mắn cho hắn ta lắm rồi! Hắn ta còn dám kiện cô à, tôi phải đến nhà giam giết chết hắn ta!
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần giận dữ như thế, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng mặt vẫn thản nhiên bảo:
Nói bậy bạ gì vậy, giết ai chứ, còn vào nhà giam giết người nữa, anh xem đây là điện ảnh về khoa học viễn tưởng à?
Thái Nghiên cũng nhìn Dương Thần với ánh mắt khác thường, thông qua những chuyện xảy ra trước đây và lời nói của chị gái cô Thái Ngưng, cô phần nào hiều được Dương Thần. Cô có một cảm giác – nếu Cao Quốc Hùng thật sự dám kiện Lâm Nhược Khê, hắn có lẽ sẽ chết trong nhà giam thật.
Yên tâm đi, Cao Quốc Hùng muốn kiện Lâm Nhược Khê nhưng luật sư của hắn ta đã từ chối rồi, hiện tại hắn ta muốn kiện Nhược Khê, còn vấn đề khác nữa, tuy hắn là thương nhân người Singapore nhưng vụ án rõ ráng như vậy, Đại Lục đâu có ai muốn giúp hắn ta kiện tụng.
Thái Nghiên cười đáp.
Thế luật sư người Singapore của hắn sao lại từ chối?
Dương Thần có chút khó hiểu.
Thái Nghiên có chút bất ngờ.
Anh không biết sao, bà xã anh là quý bà siêu giàu có mà.
Túi của cô ấy bỏ ở sofa, cô ấy quên cầm đi.
Lâm Nhược Khê nhíu mày đáp.
Dương Thần có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cô ta nhất thời cao hứng, đến túi bên cạnh cũng quên mang theo?
Em xem trong túi cô ấy có gì quan trọng không.
Như thế … không hay cho lắm, làm sao có thể mở túi của cô ấy chứ …
Lâm Nhược Khê đáp.
Dương Thần cười gượng, cô này vào thời điểm này lại thật thà chất phác thế.
Em không mở thì tôi mở.
Không được!
Lâm Nhược Khê nắm chặt lấy cái túi, thận trọng bảo:
Vậy để tôi làm … nếu có vật gì quan trọng thì lập tức thông báo cho cô ấy trở lại lấy.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng mở ra xem, nhè thở phào.
Không có chứng từ gì quan trọng cũng không có điện thoại, lần tới rảnh rỗi đưa cho cô ấy hoặc để cô ấy quay lại lấy vậy.
Sau khi hai người trở về phòng, Dương Thần xem ti vi một lúc, chuẩn bị lên lầu ngủ trưa thì thấy Lâm Nhược Khê thay chiếc váy mùa thu trắng tinh, đeo theo chiếc túi màu nâu đỏ nho nhỏ, chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn trang phục của Lâm Nhược Khê, Dương Thần có thể nhận biết là cô đến công ty, nhưng cứ nghĩ đến chuyện của Cao Quốc Hùng, lại không nhịn được hỏi;
Đi đâu vậy?
Lâm Nhược Khê vừa đi đôi giày đế bằng vào vừa thản thiên đáp:
Có hẹn với một người đi một chỗ này, cơm tối không ăn, anh với vú Vương ăn đi nhé.
Có hẹn à!?
Dương Thần có chút không thoải mái, ngày chủ nhật sao không hẹn với mình chứ?
Lâm Nhược Khê lúc bước ra cửa đột ngột dừng bước, ngoái nhìn Dương Thần bảo:
Là một người phụ nữ.
Nói xong rồi giống như thỏ con chạy mất.