Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 238 : Công trạng

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Dương Thần phớt lờ thái độ kích động của Thái Ngưng, nhìn tờ giấy trên tay, trên đó có ghi một tọa độ địa lý, có lẽ chính là nơi giam giữ Lâm Nhược Khê và vú Vương.



Dương Thần cầm lấy điện thoại liên lạc với Sắc Vi.



- Ông xã, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc lại với em, mọi việc được giải quyết chưa hả anh?



- Ừ... Sắc Vi, em giúp anh lên mạng tra tọa độ này nhé, cử người đến đó cứu viện nữa.



Sau khi báo tọa độ mà Bát Nhã cung cấp cho Sắc Vi, Dương Thần tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Thái Ngưng vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ không nhúc nhích, hắn nhíu mày nói:



- Nếu cô muốn biến tôi thành tội phạm thì cứ bắt tôi mà giao cho tên tướng quân chó má của cô đi, nói thẳng với cô nhé, nể tình cô và em gái cô đều quen biết Lâm Nhược Khê, nếu không thì tôi không giết cô cũng phải phế võ công của cô.



- Anh thật ngang ngược...



Thái Ngưng biết lời của Dương Thần là nói thật, kỳ thực, nếu cô ấy có thể làm được, cô muốn ngay lập tức ném phi tiêu lên người tên này.



Dương Thần lại phớt lờ cô, lập tức đi về hướng ban nãy khi đến để ra khỏi khu rừng.



Khi hắn đến bên cạnh chỗ đỗ xe ban nãy thì Sắc Vi gọi điện, dù sao thì khắp Trung Hải đều có thế lực của Hội Hồng Kinh, có tọa độ rồi thì có thể tìm thấy người nhanh chóng.



- Anh à, may mà phát hiện ra sớm, nếu không thì đã xảy ra chuyện rồi.



Sắc Vi nói.



- Họ đang ở đâu?



Dương Thần ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang run sợ.



Sắc Vi nói:



- Thủ hạ ở khu vực phía Tây của em phát hiện ra họ bị hôn mê và bị giữ ở một hồ nước phía sau nhà máy cung cấp nước sạch, hồ đang xả nước, nếu như chỉ chậm trễ hơn khoảng 15 phút thôi thì có thể họ đã bị chìm trong nước rồi.



Trong lòng Dương Thần rất bực bội, tất nhiên ba tên Thiên Cẩu kia thật sự dám giết người, bởi nếu chúng không cho tọa độ thì chắc chắn Lâm Nhược Khê và vú Vương đã bị chết đuối rồi.



- Cảm ơn em, Sắc Vi cưng, hãy giao họ cho Phòng cảnh sát khu vực phía Tây nhé.



Dương Thần nói, tự đặt ba tên Thiên Cẩu vào trong danh sách đen.



Khi ngắt điện thoại thì sau lưng Dương Thần vang lên tiếng của Thái Ngưng:



- Tướng quân rất tức giận, ông ấy nói rất thất vọng về anh.



Dương Thần quay ngoắt người, trong mắt vằn lên những tia máu đỏ rực:



- Bây giờ tôi phải đến phòng cảnh sát gặp vợ tôi và vú Vương, tốt nhất cô đừng nhắc đến tên tướng quân chó đấy nữa, bây giờ trong mắt tôi gã là thứ cặn bã, cô còn dám nhắc một câu nào đến gã thì tôi giết cô!



Sắc mặt đằng đằng sát khí khiến Thái Ngưng theo bản năng lùi hai bước, lúng túng không nói nên lời, trong mắt hiện lên một chút long lanh, nhưng cô cũng cố gắng kìm nén lại được.



Dương Thần lên xe nổ máy lập tức đi về hướng phòng cảnh sát khu vực phía Tây.



Hắn phải nhìn thấy Lâm Nhược Khê và vú Vương vẫn an toàn thì mới yên tâm được, hắn không thể quan tâm được cái gì khác nữa rồi.
- Bị trói bắt đi như thế nào anh cũng không biết, được đưa về như thế nào anh cũng không biết, cho dù anh vẫn là đến sớm cũng có gì khác nhau đâu, chúng ta cũng giống nhau bị vận mệnh trói buộc lại thế thôi.



Dương Thần vốn định để Nhược Khê mắng mình vài câu, hoặc là chế nhạo, nhưng lúc này Nhược Khê chẳng những không nói hắn mà còn bảo hắn không cần phải để tâm quá, Dương Thần cảm thấy rất khó chịu.



Nếu mình ở nhà thì họ tuyệt đối sẽ không bị bắt, nhưng những lời như thế nói ra thì có tác dụng gì.



- Nhược Khê, sẽ không có lần sau đâu, anh nhất định sẽ bảo vệ em.



Dương Thần nghiêm nghị nói.



Lâm Nhược Khê khẽ lắc đầu:



- Dương Thần, anh không cần phải như thế, mặc dù em thường tức giận với anh, nhưng em không phải là người vô cớ kiếm chuyện, xảy ra chuyện này cũng không phải do anh gây ra, không trách anh qua đêm ở ngoài, trước khi cưới đã nói chuyện này rồi, anh hoàn toàn tự do mà, em và vú Vương bị trói cũng không liên quan gì tới anh, anh quay về làm vệc đi.



- Đúng thế, cậu à, tôi và tiểu thư đều không trách cậu đâu, những kẻ xấu xa đó chắc chắn là nhằm vào tiền bạc nhà chúng ta, cậu à, cậu mà ở nhà thì cũng chỉ bị nguy hiểm thôi.



Vú Vương cũng không muốn Dương Thần tự trách mình.



Lâm Nhược Khê là một nhà kinh doanh xuất chúng, cho dù bị trói buộc, bị dìm chết hơn nữa không thể tìm ra một dấu tích gì, cô vẫn giữ sự tỉnh táo và lý trí để xem xét mọi sự việc.



Dương Thần cũng cảm động vì lẽ đó, cũng cảm nhận được tấm lòng của hai người, nhưng vú Vương vẫn luôn hướng về mình bằng cả tấm lòng, đến ngay cả Lâm Nhược Khê vốn luôn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng cũng bảo mình không phải buồn, Dương Thần càng thấy trong lòng tê tái, đau khổ vô cùng.



Có lẽ cô ấy không yêu mình, nhưng cô ấy lại quan tâm đến cảm xúc của mình, nhưng mình lại không thể nói cho cô ấy biết việc hai người bị trói, tên đầu sỏ gây nên tội chính là vật mà mình giữ trong tay.



Thái Nghiên nãy giờ đứng yên lặng một bên, khuôn mặt có chút buồn bã giờ tiến lên phía trước nói với Dương Thần:



- Trước khi anh đến, những gì nên nói thì đều nói cả rồi, bây giờ Nhược Khê và vú Vương đều rất mệt mỏi, anh đưa họ về nhà đi.



Dương Thần gật đầu, bước lên đỡ vú Vương dậy, rồi nói với Lâm Nhược Khê:



- Nhược Khê, chúng ta về nhà thôi.



- Vâng...



Lâm Nhược Khê đứng dậy, bước theo Dương Thần được vài bước thì dừng lại, quay đầu nói với Thái Nghiên:



- Nghiên Nghiên, bữa tiệc tuần tới chúng tôi sẽ đi.



- Mọi người sao?



Thái Nghiên sửng sốt nhìn Dương Thần, rồi lại nhìn Lâm Nhược Khê dò hỏi.



Dương Thần nghi ngờ hỏi:



- Tiệc nào?



- Về nhà em sẽ nói với anh sau.



Lâm Nhược Khê nói nhỏ, chào Thái Nghiên rồi quay người bước ra khỏi phòng làm việc.