Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 240 : Dạ tiệc và Hải Ưng

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Nghe ý của Lâm Nhược Khê chắc lại muốn uống.



Dương Thần lập tức dừng lại, thong thả mang bát thuốc đặt lại lên bàn, cười khổ nói:



- Sao mà mất được, Nhược Khê, em yêu, em mau đến uống thuốc đi, uống một ngụm được ăn một miếng bánh, như thế sẽ không đắng nữa.



Lâm Nhược Khê từ trên tầng nhà bước xuống, bưng bát thuốc trên bàn, khóe miệng hơi cong lên như muốn ngăn mình bật cười:



- Anh lừa trẻ con đấy à, em không phải là trẻ lên ba, uống thì uống.



Dương Thần hơi mỉm cười:



- Trong mắt anh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, cả đời này vẫn là trẻ con thế thôi.



Lâm Nhược Khê có vẻ không hài lòng:



- Anh nói gì thế hả, anh cũng không lớn hơn em đâu.



- Chăm sóc em như trẻ con không tốt sao?



Dương Thần nói.



Khuôn mặt của Lâm Nhược Khê ửng hồng:



- Không nói với anh nữa, chẳng đứng đắn gì cả.



Vú Vương đã uống xong thuốc của mình, nhìn hai người trẻ ríu rít thì cười híp mắt quay lên lầu.



Lâm Nhược Khê cúi đầu, mới uống được một ngụm, chưa kịp uống ngụm thứ hai thì vị đắng đã dâng lên đầu lưỡi, cô nhăn mặt lại.



Dương Thần không nhịn nổi cười, mở túi lấy ra một cái bánh nếp hãy còn mới đưa cho Lâm Nhược Khê.



Đôi mắt Lâm Nhược Khê nhìn một lát, cuối cùng không kìm nổi sức hấp dẫn liền cầm lấy chiếc bánh từ tay Dương Thần cho vào miệng cắn một miếng, nhưng rồi lại cảm thấy xấu hổ liền nuốt vội rồi giải thích:



- Em chỉ là không muốn lãng phí, đã mua thì phải ăn thôi.



- Anh biết anh biết, biết tiết kiệm như thế là tốt.



Dương Thần nói bằng vẻ tin tưởng tuyệt đối.



Lâm Nhược Khê lẩm bẩm:



- Biết thế là tốt.



Rồi cô tiếp tục vừa uống thuốc vừa ăn bánh.


- Ron là một người thú vị, nhưng mà ông ấy lại quá nhỏ mọn, tuần trước khi tôi từ Ý quay lại, ông ta chỉ cho tôi hai chai Mager Li 80 năm, tôi rõ ràng nhìn thấy ông ta vừa đào lên một chai champange đã chôn 90 năm rồi.



- Lẽ nào anh không biết triết học xử thế của Ron sao?



- Tôi biết, tiền bạc là do tiết kiệm mà có... Cái lão Satan quỷ tha ma bắt này, lão keo kiệt đến mức ma quỷ cũng không thích.



- Ông ta là tín đồ Thiên chúa giáo, anh không cần lo lắng vì một người không thích tín ngưỡng của ông ấy.



Solon lắc đầu:



- Không không, xin hãy tin tôi, Minh Vương Các Hạ, Ron là một tín đồ đạo Thiên chúa, ông ấy hiểu rõ mình không bì kịp với người đã ở trên thiên đường kia, chỗ quần áo đó chỉ dùng để lừa đảo thôi, cả ngày chỉ biết đến các phụ nữ trang điểm, trong mắt tôi ông ta chẳng khác nào, nhưng giờ ông ta còn muốn kiếm tiền bằng tên lửa xuyên lục địa, tôi rất không hài lòng về việc này.



Dương Thần nhìn vẻ mặt phẫn uất của Solon, không thể không bật cười:



- Mọi người vẫn thú vị như vậy nhỉ?



- Đúng vậy, Minh Vương Các Hạ, mặc dù chúng tôi thấy đây là chuyện rất nghiêm túc, nhưng nếu ngài đã thấy thú vị thì tại sao lại còn trở về Hoa Hạ? Tôi ghét việc sử dụng súng máy mà phải hỏi chính phủ.



Solon nói.



- Solon, sở thích của anh chắc tạm thời không quốc gia nào có thể đáp ứng nổi, tôi cũng không muốn giải thích vì sao tôi trở lại Hao Hạ, hôm nay tìm anh là vì có việc mong anh giúp đỡ.



Mắt Solon sáng bừng lên:



- Minh Vương Các Hạ, Cuối cùng ngài cũng giơ móng vuốt rồi. Ngài nói đi, Là ở Trung Đông? Bắc Phi? Hay là rừng mưa nhiết đới Amazon? Ôi, thật đáng chết, máu chiến đấu của tôi lại dâng lên, tôi nghĩ nếu có hải chiến tôi có thể cho xuất mấy tàu ngầm hạt nhân, mấy thứ đó cải trang đi rồi rất hữu dụng.



Dương Thần cười khổ lắc đầu:



- Solon, mấy năm qua thế giới rất yên ổn, tôi không muốn là người phát động chiến tranh.



- Ôi... Thật xấu hổ, tôi quên mất, Minh Vương Các Hạ đã đạt đến mức thần rồi, nhất định sẽ không tham gia vào những việc đó, vậy xin hỏi là nhiệm vụ gì, tôi và bạn bè rất sẵn sàng cống hiến sức lực vì ngài.



- Cảm ơn anh, Solon, thật ra việc này rất đơn giản, tôi muốn nhờ anh phải một tiểu đội Hải Ưng đến Trung Hải ở Hoa Hạ, những người này phải giỏi ngụy trang và liên lạc, không cần sức mạnh chiến đấu nhiều, tôi cần anh giúp tìm hành tung của một người, nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật về tư liệu của người kia và phương thức liên lạc của ta, tôi sẽ giao văn kiện cho anh.



Dương Thần nói rõ yêu cầu.



Solon chào theo nghi thức hải quân:



- Tôi rất vinh dự được hoàn thành nhiệm vụ.



- Cảm ơn.



Dương Thần cười, dừng liên lạc, sau đó gửi tư liệu đã chuẩn bị đi.



Xong việc, Dương Thần ngồi trên giường định ngủ trưa, đúng lúc này điện thoại lại rung lên.