Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 247 : Trăng lưỡi liềm

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Trinh Tú thấy Thái Nghiên không nói gì, cho rằng cô không chịu tha cho Dương Thần, quay đầu chán nản nhìn Dương Thần nói:



- Chú, là cháu không tốt làm hại chú.



Dương Thần cười khổ, giơ tay nhéo một cái vào khuôn mặt trắng mịn của Trinh Tú.



- Cô bé ngốc, cháu đang nói cái gì thế…



Trinh Tú không hiểu gì, lại bị Dương Thần nhéo má, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp hơi đỏ lên.



- Thái Nghiên, nể mặt tôi đi, cô bé này bản tính vốn không xấu, trước kia xảy ra chuyện gì thì xí xóa, hôm nay thả cô bé ra đi. Chính là do ba tên kia gây chuyện, từ từ dạy dỗ bọn chúng, đừng để bọn chúng đụng vào Trinh Tú nữa.



Dương Thần nói.



Thái Nghiên cười nghiền ngẫm nói:



- Anh cũng cần tôi nể mặt?



- Thì đương nhiên, cô là cục trưởng, tôi chỉ là dân thường, tôi lại chẳng có cấp bậc gì.



Dương Thần nói.



- Tôi có thể nể mặt anh, nhưng anh phải có lý do khác, tôi không thể vì anh là dân thường nể mặt anh, nói vậy dân chúng đâu đâu chẳng có, chẳng lẽ tôi đều phải nể mặt?



Thái Nghiên khoanh tay trước ngực, bộ ngực đầy đặn bị đẩy lên.



Dương Thần theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, ho khan hai tiếng nói:



- Được rồi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè, đúng không…



Đến mức này, Dương Thần cũng đành làm mặt thân thiết.



Thái Nghiên dường như khá vui vẻ, gật gật đầu.



- Được rồi, niệm tình anh giúp tôi không ít, cũng coi như quen biết anh, việc hôm nay coi như bỏ qua vậy.



Nghe Thái Nghiên nói bỏ qua chuyện này, Trinh Tú vẻ mặt đang ảm đạm như lạc trong sương mù, không thể tin được.



Thái Nghiên nghiêm túc quay lại nói với Trinh Tú:



- Từ Trinh Tú, lúc mới đến đây lần đầu, cô mới là cô gái chưa đầy mười tám tuổi, một lần ăn trộm, một lần đua xe, một lần ẩu đả, tôi đều nhớ kỹ. Lý lịch như vậy với một cô gái trẻ mà nói thật sự không sáng sủa gì. Hôm nay Dương Thần giúp cô, tôi tin là cô thật sự quyết tâm hối lỗi, sửa sai, vì vậy mới có thể dàn xếp giúp cô. Cô đừng nghĩ sự việc này đơn giản vậy, về sau nếu cô không có biểu hiện tốt, lại để tôi gặp phải cô, tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị.



Trinh Tú cắn đôi môi mỏng, đôi mắt trong suốt ngập đầy nước, đứng dậy cảm kích hướng về phía Thái Nghiên cúi người ba lần.



- Cục trưởng Thái, cảm ơn chị, tôi hứa chắc chắn sẽ làm người tốt, tôi không bao giờ làm chuyện gì trái pháp luật nữa…


- Chẳng lẽ tôi mua cho tôi sao, đây là đồng hồ nam…



Thái Nghiên hai tay cho vào túi áo trước, cúi đầu, mũi chân nghịch nghịch vẻ không tự nhiên, trong lòng không bình tĩnh.



Dương Thần đậy hộp lại, mỉm cười nói:



- Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận được, chiếc đồng hồ này rất quý giá.



- Chỉ là chiếc đồng hồ đeo tay, có gì mà quý giá, tôi… tôi muốn cảm ơn lần trước anh cứu tôi. Thấy anh không đeo đồng hồ nên tôi mua tặng anh một chiếc.



Thái Nghiên vội vàng giải thích.



Dương Thần lắc đầu nói:



- Không nên tùy tiện tặng đồng hồ, cô tặng tôi sẽ phải đeo, mà nếu đeo nhất định sẽ có người hỏi là ai tặng. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, việc này sẽ khiến người khác hiểu lầm.



Thái Nghiên sắc mặt trắng nhợt nói:



- Anh thấy mất mặt à? Tôi tặng anh đồng hồ anh thấy mất mặt đúng không?



Dương Thần nhíu mày nói:



- Cô biết tôi không có ý đó, chỉ là như thế này không thích hợp lắm.



- Tôi chỉ biết…



Thái Nghiên trong mắt hơi ướt nói:



- Anh ngoài miệng nói chúng ta là bạn bè, nhưng thật ra trong lòng anh chán ghét tôi, cho tôi là kẻ ngu ngốc, vô dụng, không xứng làm bạn anh, không xứng tặng quà anh, đúng không?



Dương Thần cười khổ, hắn nghĩ thế bao giờ?



- Thái Nghiên, tôi thật sự không nghĩ gì, đồng hồ này không thể nhận, đây không phải món quà bình thường, tôi không có ý gì khác.



Dương Thần cũng không biết giải thích như thế nào.



- Đưa tôi.



Thái Nghiên giành lại hộp đồng hồ, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Thần, xoay người lại, bỏ đi nhanh chóng.



Cô vừa đi vừa mắng thầm.



- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối, đại tiểu thư đây lần đầu tặng quà cho đàn ông mà anh dám từ chối, lần sau gặp tôi sẽ bắt anh, Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối…



Dương Thần thấy Thái Nghiên rời khỏi, thở dài một cái, khóe miệng hơi đắng, những người phụ nữ khác có thể phóng khoáng hơn chút, nhưng Thái Nghiên thì tuyệt đối không, cô ấy là chị em tốt với Lâm Nhược Khê. Việc của mình với Lâm Nhược Khê đã khó khăn rồi, nếu lại thêm Thái Nghiên kia, Lâm Nhược Khê chắc tức chết mất, huống hồ mình với Thái Nghiên cũng chưa có tình cảm gì, vẫn là nên tránh thì tránh…