Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 253 : Trong mắt em
Ngày đăng: 14:03 19/04/20
Lại đến cuối tuần, cũng trong ngày này, công ty giải trí văn hóa Ngọc Lôi chính thức hoạt động, khiêm tốn chứ không khoa trương hiện ra ở trung tâm thành phố Trung Hải, đối diện vị trí tòa nhà Ngọc Lôi.
Mặc dù vậy, vẫn không hề ít báo chí biết tin về phần lễ tuyên bố, chỉ có điều là Từ Triệu Đằng và Vương Khiết ra mặt, giám đốc Dương Thần chỉ xuất hiện là một cái tên mà thôi.
Ở trong cuộc họp báo, Vương Khiết trình bày đơn giản, đường lối phát triển tương lai của công ty và thông báo, một số người mẫu trong ban người mẫu của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi đã ký hiệp ước gia nhập liên minh, sau này sẽ lấy thân phận một nghệ sỹ tham gia một số hoạt động nghệ thuật, một số chế tác điện ảnh và truyền hình.
Từ đầu đến cuối, Dương Thần, người lãnh đạo về mặt lý thuyết vẫn chưa xuất hiện, những người ngoài giới nghi ngờ, nhưng người trong công ty Quốc Tế Ngọc Lôi vẫn biết Dương Thần, chẳng qua là người họ biết thật không thể tin được, cái gã nghe đồn cả ngày không làm việc đàng hoàng, không ngờ lại là giám đốc, so với các trưởng ban trong nội bộ công ty thì chức vụ lại còn cao hơn.
Chỉ có điều Dương Thần chẳng phản ứng gì, cho nên việc này lại bình lặng trôi qua trong không khí ngại ngùng.
Sáng thứ bảy, Dương Thần coi như chưa có việc gì xảy ra, vẫn ăn uống như trước, ăn hơn nửa chỗ bữa sáng vú Vương chuẩn bị, khiến vú Vương vui sướng, hài lòng cười suốt, khiến Lâm Nhược Khê nhìn hắn xem thường.
Anh là heo à? Ăn nhiều như vậy tiêu hóa vẫn tốt sao?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Anh là heo, thì em là vợ heo.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê không để ý tới hắn:
Anh có nghĩ đến tương lai phát triển của công ty không, sắp bắt đầu thực hiện dự án rồi.
Em lo à? Sớm biết hôm nay, sao trước đó còn làm?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê không bao giờ hối hận về những gì đã làm, em chỉ là lấy thân phận sếp của anh hỏi một tiếng.
Lâm Nhược Khê nhíu mày nói.
Sắp tới có khả năng sẽ cùng công ty khác hợp tác đầu tư, làm một số hạng mục, nhưng anh nghe Vương Khiết nói phải ký hợp đồng với một số nghệ sỹ, mở rộng tài nguyên của công ty, đánh bóng tên tuổi mới được, cho nên không vội.
Dương Thần nói.
Nghe Vương Khiết nói? Ý của anh thì sao?
Lâm Nhược Khê bất mãn nói.
Ý của anh là cố gắng không ðể thua lỗ.
Dýõng Thần nói.
Lâm Nhược Khê không ngừng nghiến răng, trên khuôn mặt thanh lịch có phần nhẫn nại, ăn xong bát cháo hoa, xoay người định lên lầu.
Dương Thần thở dài:
Em lại về phòng à?
Không được sao?
Lâm Nhược Khê dừng bước, không hài lòng hỏi.
Dương Thần mỉm cười nói.
Lâm Nhược Khê lập tức ngẩn ra, rồi nhanh chóng quay mặt, thở gấp:
Anh làm xong rồi à?
Chưa.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê quay đầu lại:
Vậy anh…
Hơi thở nóng như lửa bao phủ lấy Lâm Nhược Khê còn chưa nói xong, đôi môi lạnh như băng, mỏng như cánh hoa của Lâm Nhược Khê bị Dương Thần hôn lên.
Dương Thần rất muốn vương đầu lưỡi tiến vào trong miệng Lâm Nhược Khê, muốn hôn nồng nhiệt cả buổi sáng, khiến hương thơm đặc biệt của phụ nữ tràn ngập trong linh hồn mình, nhưng hắn lại không lưu luyến, sau khi hôn một cái, liền rất nhanh thả lỏng đôi môi anh đào của Lâm Nhược Khê ra.
Lâm Nhược Khê ngơ ngác, cả bộ não trống không, trong mắt có chút trống rỗng, tất cả đều hỗn loạn.
Lúc cô không hề chuẩn bị lại bị hôn trộm.
Lần trước ở cửa hàng cà phê, lần này trong phòng tập thể hình, lần sau còn có thể ở đâu nữa?
Chát.
Không hề báo trước, Lâm Nhược Khê mạnh tay tát vào mặt Dương Thần.
Một vết tay hồng hồng hiện lên.
Dương Thần cười không nói gì, hắn đoán được kết quả như vậy, cũng không muốn tránh đi.
Trong mắt Lâm Nhược Khê trong suốt, cô chậm rãi đứng dậy, áp chế tất cả cảm xúc, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng:
Anh thấy đùa với em vui lắm à? Cảm thấy như vậy rất thú vị sao?
Cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Dương Thần cười khổ nói.
Vậy thì như thế nào?
Là bởi vì…
Em không muốn nghe.
Lâm Nhược Khê dùng sức lắc mạnh đầu, xoay người chạy đến cửa phòng thể hình, đạp cửa xông ra.
Nghe tiếng Lâm Nhược Khê dùng sức đóng mạnh cửa, Dương Thần thở dài bất lực:
Cô bé ngốc, vợ chồng hôn nhau, có gì mà thẹn, muốn đánh cũng nhẹ tay thôi chứ…