Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 282 : Vạn vật trường tồn

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Trong đầu của Dương Thần là cảnh tượng Mobius Hughes tiêu tan trong hư không kia, lại nghĩ đến việc chén Thánh rơi vào tay mình, cái cảm giác vô cùng nhỏ bé đó, trong lòng lại bất giác có một sự bất an khó hiểu.



- Lilith, cô biết không, thực sự, vạn vật trong thời gian đều là trường sinh.



Dương Thần nói.



Lilith mở to mắt, dường như không dám tin. Lời nói như mà lại từ miệng của Dương Thần nói ra.



- Làm sao lại thế? Dù cho là huyết tộc của chúng ta, tuy về lý thuyết là mãi mãi bất diệt, nhưng chúng ta vẫn sẽ dần dần già và chết đi thôi, làm sao có thể vĩnh hằng được. Các sinh vật khác, làm sao có thể sống mãi được?



Lilith nỉ non nói.



Dương Thần đứng dậy khỏi chỗ, đi đến bên cửa sổ, hướng tầm nhìn ra vùng phía ngoài dãy chung cư, đan xen ngang dọc, dày đặc những con đường lớn nhỏ của thành phố.



Vô số xe cộ, người đi đường lưu thông trên những dòng chảy của thành phố này.



- Lilith, cô có biết trò quay đĩa Nga chứ?



Dương Thần hỏi.



Lilith gật gật đầu:



- Tôi biết, là dùng súng có sáu viên đạn. Hai người thay nhau bắn, trò chơi đánh bạc vận mệnh.



- Đúng vậy. Trò chơi này, nếu như kết thúc, tất nhiên sẽ có một người trúng đạn.



Khóe miệng Dương Thần lộ ra nụ cười quỷ dị.



- Nhưng nếu như cô tin vào lượng tử lực học, lý thuyết không gian song song, vậy thì cô có thể cho rằng, cuối cùng của trò chơi này, không có ai chết.



Lilith đã hơn hai trăm tuổi. Trong mắt cô, mấy lý thuyết như lượng tử lực học, lý thuyết không gian song song này cô đều nhìn thấy sự sản sinh và phát triển cả.



Bởi vì, thời điểm Anhxtanh chết, Lilith đã ở cái tuổi làm bà rồi.



Tuy nhiên, cho dù là đã trải qua làm quỷ hút máu lâu dài rồi nhưng nghe thấy Dương Thần nói về lý hàng không bầu trời như thế thì vẫn lộ ra thần sắc mơ hồ.



Dương Thần cũng biết Lilith chưa chắc muốn hiểu, tiếp tục giải thích nói:



- Lý thuyết không gian song song cho rằng, trong thế giới là do vô số các không gian song song đan xen nhau mà thành. Điều này có nghĩa là trong mỗi không gian đều có những sự vật giống nhau. Giữa chúng có các mối quan hệ với nhau, nhưng chúng lại là các cá thể khác nhau. Còn trong lượng tử lực học, thế giới này là do các hạt vô cùng nhỏ khác nhau tạo thành. Bất kể là sinh vật hay sự vật thì những hạt tạo nên chúng luôn không ngừng vận động.



- Hay nói cách khác, vũ trụ này có vô số cô, vô số tôi, vô số các thế giới giống nhau. Chỉ có điều tất cả chúng ta, tất cả không gian đều gấp lại cùng nhau mà thôi. Mà thứ tạo nên tất cả thì lại không ngừng thay đổi những hạt nhỏ, còn về cụ thể là những hạt nhỏ như thế nào, thì cũng không ngừng thay đổi.



Dương Thần nói.




Dương Thần cười cười xấu hổ, động tác chậm hơn. Bản thân hắn cũng cảm thấy rất không nho nhã, dù sao cũng là có hai người phụ nữ ở bên cạnh.



Nhưng không lâu sau, Lâm Nhược Khê lại dường như cảm giác không ổn lắm liền nói:



- Sao anh chỉ ăn có món mặn vậy, ăn thêm chút rau quả đi. Mùa đông phải bổ sung vitamin và thành phần nước.



Dương Thần lần này thật sự đờ đẫn dừng động tác của mình, cảm giác bữa cơm này rất lạ. Hắn ngẩng đầu lên, dường như muốn nghiên cứu Lâm Nhược Khê đang chằm chằm nhìn mình vậy.



Lâm Nhược Khê bị nhìn chăm chú thì mù mờ không hiểu ra sao. Cô nhíu mày nói:



- Làm sao vậy, ăn cơm đi.



- Bà xã, hôm nay em rất lạ đó. Có phải khó chịu trong người không?



Dương Thần hỏi thân thiết.



- Đâu có, sao anh lại hỏi thế.



Lâm Nhược Khê nói.



Vú Vương ở bên cạnh nhìn thấy hai vợ chồng như vậy thì trong lòng cũng hiểu rõ nhưng lại cúi đầu không nói gì.



Dương Thần lắc đầu, cảm khái vô cùng nói:



- Làm sao anh lại cảm thấy em tự nhiên lại giống kiểu phụ nữ trong gia đình thích quản hết chuyện này đến chuyện khác, sự lạnh lùng bình thường của em đâu rồi, anh không quen!



Lâm Nhược Khê sắc mặt lạnh lên:



- Anh là không thích em quản nhiều đúng không?



- Đâu có, đâu có.



Dương Thần vội phủ quyết, cười nói:



- Quản đúng lắm, nên quản như vậy!



Nói xong, vội lấy đũa gắp rau cải vào bát, rồi ăn miếng lớn.



Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, cố nén ý cười rồi mới bắt đầu nhai chậm.



Vú Vương nhìn thấy, khẽ lắc đầu cười.