Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 296 : Đưa nữ nhân đến

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, lúc trời tảng sáng, điện thoại Dương Thần rung lên.



Dương Thần đang nằm trong chăn ôm Sắc Vi ấm áp, buồn bực lấy điện thoại xem, số máy này có vẻ quen.



Nghe điện thoại, lập tức truyền tới là giọng nói của người mà có đánh chết Dương Thần cũng không muốn nghe.



- Mấy giờ rồi, vẫn còn đang ngủ nướng sao?



Không ngờ là lão đạo cô Vân Miểu sư thái.



Dương Thần thở dài một hơi, ngáp một cái:



- Sư thái, bà không biết xem đồng hồ sao, mới có sáu giờ hơn, vẫn còn tiếng nữa tôi mới phải đi làm.



- Hừ, tôi đã ở cái tuổi này rồi, mỗi ngày luyện công chưa đến 5h đã dậy rồi, lúc này, đã gánh được hai thùng nước lên đỉnh núi rồi lại gánh xuống rồi.



- Sư thái, đấy là thiếu lâm tự, cùng là một đám na mi phụ nữ với nhau cũng chơi cái đó sao?



Dương Thần hỏi yêu.



- Câm miệng! tôi đang nói chuyện quan trọng.



Dương Thần đang gật gù tỉnh luôn, giọng đạo cô tự nhiên khá cao, đến Sắc Vi cũng bị đánh thức, lộ ra vẻ hoảng sợ đáng yêu trên mặt.



- Vậy nói xem có chuyện quan trọng gì nào?



Dương Thần bất đắc dĩ nói.



Vân Miểu sư thái hừ một tiếng, đột nhiên hỏi:



- Tuệ Lâm bây giờ thế nào? Đến chỗ của anh đã quen chưa?



- Tuệ lâm?



Dương Thần buồn bực hỏi lại.



- Cái gì mà đến chỗ tôi chứ, cô ấy đến đây sao?



Vân Miểu sư thái lập tức cao giọng nói:



- Cái gì!? Anh không biết con bé đến Trung Hải? Hôm qua nó không liên lạc với anh? Buổi chiều là tàu hỏa đến nơi rồi.


Dương Thần không nghĩ nhiều, liền đẩy cửa ra, vừa mới tiến vào phòng liền vui vẻ, chỉ thấy Tuệ Lâm thay quần áo, thậm chí giày cũng không cởi, không ngờ là ngã vào giường lớn, mơ mơ màng màng ngủ.



Một ngày đi xe lửa, cả đêm không được ngủ, lại vừa lạnh vừa đói, cũng là làm khó cô gái này.



Từ nhỏ đến lớn chưa một lần xa nhà như vậy, lại đếm thành phố lớn xa lạ, ngồi ở nhà ga cũng toàn người xa lạ, qua cả đêm, Dương Thần nhìn tỉnh táo, nhưng thật ra dâng lên không ít cảm xúc.



Đi đến bên giường, Dương Thần kéo chăn, đắp lên cho Tuệ Lâm.



Nhưng, vừa kéo chăn lên. Tuệ Lâm liền mở choàng mắt ra, ngồi dậy, cảnh giác Dương Thần, đôi mắt to kích động tràn đầy cảm xúc, lùi về phía đầu giường:



- Anh…anh muốn gì!? Anh không được…không được làm bậy…



Dương Thần buồn bực:



- Cô làm cái gì vậy? Tôi sợ cô lạnh, kéo cho cô cái chăn.



Tuệ Lâm lúc này mới chú ý đến trong tay Dương thần đang cầm chăn, vừa nghĩ đến chuyện mình hiểu lầm, hai tai lập tức đỏ bừng, kì thật đối với chuyện nam nữ, cô chỉ mơ mơ hồ hồ, trước khi đi Vân Miểu sư thái bắt cô nghe một việc, cũng chỉ là nghe qua loa cho biết. Dù sao cũng là cô gái hơn hai mươi tuổi, khẳng định đối với việc nam nữ có chút ngại ngùng. Vì thế gặp phải Dương Thần, người đàn ông duy nhất trong lòng mình chẳng để lại chút dấu vết bài xích, tóm lại là một loại tình cảm khác thường.



- Đúng…Rất xin lỗi, tôi có phần căng thẳng.



Tuệ Lâm ngượng ngùng nói.



Dương Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu:



- Nếu không ngủ, xuống dưới kia ăn chút gì đi, vú Vương đã chuẩn bị cho cô xong rồi.



- Ồ…



Tuệ Lâm ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.



Cùng lúc đó, tại một chỗ bí mật nhìn là một ngôi nhà lầu vô cùng cổ xưa ở Yến Kinh, trong một phòng làm việc im lặng, đầu Lâm Chí Quốc ngả xuống tờ báo, tháo chiếc kĩnh lão viễn thị xuống hỏi Khôi Y cung kính đứng bên cạnh:



- Tuệ Nhi đã vào trong nhà Nhược Khê chưa?



- Vừa mới nhận được báo cáo, Dương Thần đã mang theo Tuệ tiểu thư đến gia môn, lão gia có thể an tâm.



- Haizz… Cái gì mà an tâm, Khôi Y, cậu biết không? tôi rất hy vọng Nhược Khê có thể ở chung với Tuệ Nhi, nhưng tôi lại lo lắng, nếu các cô ấy biết là máu mủ ruột thịt của nhau, lại là chị em, không biết sẽ phản ứng thế nào. Tuệ nhi thiên tính dịu dàng đơn thuần, có lẽ sẽ không bài xích, thế nhưng Nhược Khê lại bài xích tôi, một khi đã biết chân tướng, chỉ sợ khó mà giữ bình tĩnh.



Lâm Chí Quốc nhăn mày nói.



Khôi Y im lặng, thường cũng với Lâm Chí Quốc đi đây đó, nên tự biết trong đó có yếu điểm.