Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 310 : Bữa tối

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Sau khi rời khỏi nhà hàng, Dương Thần không quay về công ty luôn, mà một mình đi một vòng dọc theo đường Trung Nam không có mục đích, cũng không thật sự muốn cái gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng không tốt, vì thế lê bước chân chậm chạp, mua hai hộp thuốc lá kém chất lượng, hút hết sạch, mới cảm thấy tốt một chút.



Dương Thần cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng cũng không cho rằng mình làm đúng cái gì, trên đời không phải tất cả mọi việc đều có đúng sai, ví dụ tình cảm, anh phụ người ta, hay là anh vì người ta, ai cũng nói không rõ.



Sau khi trời trở nên tối, Dương Thần gọi điện thoại về nhà bảo vú Vương mình không về nhà ăn cơm, sau đó mới lái xe, chạy theo hướng nhà Thiện Ny theo như hẹn trước.



Giống như là đã hẹn trước đó, vừa lúc xe dừng ở dưới lầu nhà Mạc Thiện Ny, thì chiếc xe Audi màu đỏ của Mạc Thiện Ny cũng vừa về đến nhà.



Từ trên xe xuống, Mạc Thiện Ny với cách ăn mặc của cô gái đi làm nhìn không chút ủ rũ, xách cái túi Louis Vuitton màu nhạt, đi đôi giày cao gót, tạo lên vài lỗ nhỏ trên tuyết, một cặp đùi thon dài đeo tất Grace, rất thời thượng bắt mắt.



Nhìn thấy Dương Thần cũng vừa mới đến dưới lầu nhà mình, Mạc Thiện Ny thản nhiên cười, không thể mô tả được vẻ đẹp rung động lòng người khi cô di chuyển trên tuyết.



Dương Thần bỗng nhiên có ảo giác, dường như người phụ nữ trước mắt mới là vợ chồng chân chính, hai người cùng nhau tan làm về nhà, đến trước cửa cùng nhau xuống xe, nhìn nhau cười, vô số tình ý không nói cũng biết.



Nhìn thấy Dương Thần vẫn nhìn chằm chằm mình ngây ngô cười, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thiện Ny ửng đỏ, gắt giọng:



- Nhìn gì chứ, con người đều sắp rơi ra rồi, sói háo sắc, mau giúp em bê những thứ này.



- Em mua gì?



- Còn không phải rau quả với thịt cho bữa tối sao, sức ăn của anh nhiều như vậy, tủ lạnh trong nhà ngoài cà chua với trứng gà ra, chính là một ít bánh mì sữa, không có gì khác, đành phải cái gì cũng mua một ít.



Mạc Thiện Ny nói, mở cốp xe, bên trong quả nhiên là để gần hết cốp xe toàn túi giấy.



Dương Thần cổ quái liếc nhìn Mạc Thiện Ny một cái.



- Nhiều đồ như vậy, một mình em chuyển lên xe?



- Có thể làm thế nào, mang nhiều lần là được.



Mạc Thiện Ny cười nói.



Dương Thần trách móc nhìn cô.



- Không phải bảo em cẩn thận sức khỏe của mình sao, em xách nhiều đồ như vậy, không may bệnh cũ ở chân phát tác làm thế nào? Anh lại không ở bên em, em đột nhiên đau đến mức ngã ra đó có đáng không?



Mạc Thiện Ny há hốc miệng, có chút tủi thân nói:



- Lần đầu tiên ở nhà nấu cơm cho anh ăn, muốn biểu hiện tốt một chút, để anh ăn ngon một chút, em không nghĩ đến nhiều như vậy…



Ánh mắt Dương Thần mang nhiều phức tạp nhìn người phụ nữ cúi thấp đầu trước mắt, âm thầm nói câu “ đồ ngốc”, không nói thêm nhiều, giúp Mạc Thiện Ny xách hết đồ ra, chỉ dùng hai tay liền nhấc hết toàn bộ đồ, nói:


Lần này, Dương Thần trực tiếp xoay người đè Mạc Thiện Ny ở dưới, sát vào tai người đẹp, trầm giọng nói:



- Thật ngại quá, vừa rồi biểu hiện của em chính là những cái anh thích, biểu hiện quá xuất sắc, anh quyết định không đi nữa.



- Ừm…



Bên tai Mạc Thiện Ny thoáng một hơi nóng, cả người như có dòng điện chạy qua.



- Anh không đi …cũng đừng..đừng như thế này…



- Thế nào?



- Thì như bây giờ.



- Vậy em muốn thế nào?



Dương Thần cười xấu xa hỏi.



Mạc Thiện Ny đỏ bừng hai má lúm đồng tiền, thẹn thùng nói:



- Không biết…



- Vậy cứ như vậy…



Dương Thần cười khẽ, hôn lên đôi môi thơm ở gần trong gang tấc.



Hai người giằng co với nhau, ghế sô pha bị áp lực chen chúc phát ra tiếng kêu két két.



Nhưng đúng lúc Dương Thần muốn tiến thêm một bước bỏ sự gò bó ở bên dưới ra, thì điện thọai trên bàn trà rung lên.



Dương Thần bất đắc dĩ dừng động tác lại, cầm điện thoại lên xem, vui vẻ, đúng là



Đường Uyển đã lâu không để ý đến mình gọi đến, từ hôm Đường Uyển hiểu lầm cho rằng mình với con gái cô Đường Đường có quan hệ, liền không liên lạc với mình nữa, không ngờ lúc này gọi điện thoại cho mình.



Mạc Thiện Ny nắm lấy cơ hội Dương Thần đứng dậy, hốt hoảng rời khỏi ghế sô pha, liền giống như người vợ nhỏ chạy lạc, hô to.



- Em đi tắm.



Liền trốn vào trong nhà tắm của mình.



Dương Thần vỗ vỗ miệng, nhận điện thoại.