Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 338 : Cướp biển

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Lúc Liễu Khang bị ngất, trên các màn hình trong hội trường, màn trình diễn của Liễu Vân cũng được dừng lại một lúc, các màn hình lớn cũng bị tắt đi.



Thế nhưng, cả trăm vị khách trong hội trường không thể yên lặng, bởi vì không biết tin từ đâu truyền tới, tin du thuyền bị một con thuyền khác bao vây truyền ra bốn phía.



Lần này, bất luận nam nữ già trẻ, không còn quan tâm tới việc hôn lễ có được tổ chức hay không nữa, tất cả bất chấp sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ nhà họ Liễu, chạy theo các cửa ra của đại tiệc, lên trên đỉnh boong tàu.



Lúc này ánh mặt trời nhạt nhòa tỏa khắp mặt biển rộng lớn, gió thổi phần phật, sóng biển cuồn cuộn.



Du thuyền không biết từ khi nào đã giảm tốc độ, chầm chậm tiến về phía trước, nhưng ở phía sau quả nhiên là có một chiến hạm nhỏ đang bám theo rất sát.



Bên trên hỏa tiễn của chiếc thuyền màu xám bạc kia phấp phới một ngọn cờ, từ xa cũng có thể thấy rõ là một lá cờ in hình đầu lâu xương chéo.



Loại cờ cổ như thế này nhiều người chưa từng nhìn thấy, nhưng cho dù là chưa nhìn thấy, cũng biết nó là biểu tượng của cướp biển.



Khi mà cướp biển đến thì không những cướp bóc mà còn bắn phá dã man.



Mấy người đã nhìn thấy khẩu pháo trên chiếc tàu kia, đủ loại đầu đạn và hỏa tiễn nữa, mặt mọi người trắng bệch, chân run cầm cập, nếu như chúng bắn lên thuyền thật thì nguy to.



Càng gay go hơn là, đây là du thuyền của gia đình, không chuẩn bị sẵn thiết bị phòng ngự và phản kích, thật đáng lo.



Chiếc thuyền đó dừng lại rồi!!



Các hành khách bắt đầu tìm chỗ chạy trốn, cảnh tượng hỗn loạn không tả nổi, thậm chí có một vài người đã nghĩ đến chuyện chạy tới chỗ thuyền cứu nạn của du thuyền.



Trong lúc này, bác sĩ tư của Liễu Khang Bách đi ra từ khoang thuyền, lên trên boong tầu, cầm một cái loa và nói lớn:



- Mọi người yên lặng! Không cần hoảng hốt!



Liễu Khang Bách sắc mặt xanh lét, ông ta đã chịu không nổi, việc này chắc chắn là có người cố tình sắp xếp trước, hơn nữa lại không phải là một người bình thường.



Có thể lặng yên không một tiếng động mà bắt Liễu Vân đi, sự sắp đặt như vậy khó lòng mà đề phòng được, lúc này còn bất ngờ bị cướp biển uy hiếp, chuyện này thật không bình thường.



Nhưng Liễu Khang Bách cũng là người đã từng gặp nhiều sóng gió, sau khi suy nghĩ rất lâu, biết rằng mình phải bình tĩnh lại, nếu như bản thân cũng rối lên thì khách khứa cũng sẽ náo loạn hết cả.



Về phần An Tâm, bị người cha An Tại Huân kéo vào một góc, ông ta vừa căng thẳng nhìn sang chiến hạm kia, vừa nhìn Liễu Khang Bách, chán nản không biết nên làm thế nào cho phải.



An Tâm sớm đã cởi bỏ bộ váy cưới, mặc áo khoác đi ra khoang thuyền, cô không hề lo lắng, chỉ là trong lòng thấy có chút kì lạ, Dương Thần có khi nào lại liên quan đến chiến hạm kia không? Việc này không phải quá khoa trương sao!
Đột nhiên, tiếng của Macedonia lại vang lên trên radio:



- Các vị khách mời thân mến, còn 3 phút nữa, chúng tôi đã đưa đạn vào họng súng. Ồ, quên nhắc nhở, đây là một đầu đạn hạt nhân, đủ sức làm nổ cả con thuyền. Cho nên, mọi người hãy mau chóng từ biệt thế giới đi, không có gì đau đớn cả, ha ha ha…



Những lời này vừa truyền ra, trên boong tầu lập tức trở nên nhốn nháo, rất nhiều vị khách, đặc biệt là đàn ông, bất chấp đúng sai, xông vào đánh Liễu Khang Bách.



- Tên khốn này! Ông muốn hại chết tất cả chúng tôi sao?



- Chọc kẻ thù rồi còn bày trò tổ chức hôn lễ! Ông đi chết đi!



- Mọi người mau mang ông ta ném xuống biển đi!



- Đừng ném xuống biển! Ném xuống rồi bên kia họ không nhìn thấy người thì phải làm sao đây? Ném xuống thuyền cứu nạn cho người ta nhìn thấy!



Mỗi người một ý, Liễu Khang Bách liều mình chống lại, lớn tiếng quát, mọi người cùng nâng ông ta lên, mang tới chỗ thuyền cứu nạn.



Mấy người vệ sĩ và người nhà họ Liễu cũng không ngăn lại, để mặc cho mấy người khách làm vậy, thấy Liễu Khang Bách hô to “cứu mạng”, nhưng không ai nói gì, thậm chí có vài người cởi bỏ bộ đồng phục, trà trộn vào đám khách, sợ bị liên lụy.



Liễu Khang Bách trơ mắt nhìn mình bị ném vào chiếc thuyền cứu hộ, khi chiếc dây thừng bị thả xuống, Liễu Khang Bách thấy mình như bị thả xuống địa ngục vậy.



- Không! Đừng thả tôi xuống…



Cuối cùng, Liễu Khang Bách không có cách nào khác, khóc lóc kêu gào, đến nỗi làm ướt cả quần nhỏ.



Thuyền cứu hộ vẫn rơi xuống biển, Liễu Khang Bách ghé vào mũi thuyền kêu to bảo người ta kéo mình lên, nhưng không ai thèm để ý đến ông ta.



Đột nhiên, du thuyền phát ra tiếng “Ô ô”, không ngờ là tiếng máy chạy.



- Chết tiệt! Không phải đã nói không thấy thuyền trưởng đâu hay sao?



Liễu Khang Bách chửi ầm lên, nhưng tiếng chửi bị tiếng còi lấn át đi.



Du thuyền vừa khởi động, liền rẽ sóng tiến đi.



Liễu Khang Bách ở trên thuyền cứu nạn lập tức bị sóng đẩy ra xa khỏi du thuyền, càng đi lại càng không thấy đâu nữa.