Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 340 : Cha con ngoài biển
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Sau khi nói chuyện một hồi, Dương Thần bảo Macerdonia lúc tàu hiệu Hatakaze cập bến, cho mọi người xuống hết, thì đàn em của Macedonia sẽ đem cái thuyền này cấp cho đội tự vệ.
Khi nhìn thấy thuyền Hatakaze bay lên lá cờ Nhật Bản, An Tâm há cái miệng nhỏ nhắn ra, cô có chút không dám tin, chiếc quân hạm kia không ngờ lại đúng là do đội tự vệ Nhật Bản trộm về.
An Tại Huân vẫn không nói được lời nào, bởi ông mơ hồ cảm thấy những người xung quanh Dương Thần, mỗi người đều là tâm cao khí ngạo, đồng thời là những tên có sức mạnh phi thường, nhưng đám người này đối với Dương Thần vẫn giữ thái độ phục tùng trong người, điều này khiến cho An Tại Huân càng tỏ ra khó hiểu Dương Thần.
An Tâm lại không suy nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng cô cũng dần hiểu được vị thế của Dương Thần không thể lường được, nhưng lại rất thân mật không hề hỏi han gì, hiển nhiên cô biết rõ Dương Thần sẽ không đồng ý giải thích quá nhiều như vậy, cô chỉ cần biết người con trai bên cạnh mình là người mà mình yêu, như vậy là đủ rồi.
Hokkaido là mảnh đất nghỉ ngơi, du lịch, vào mùa đông phong cảnh càng trở nên đẹp hơn.
Núi rừng xanh biếc bị tuyết trắng phau bao phủ, dưới chân núi là thị trấn nhỏ
mang phong cách Nhật Bản cổ xưa.
Dương Thần nhớ ra điều gì đó, hỏi Edward bên cạnh:
- Edward, Ron không đến cùng anh sao?
Edward cười nói:
- Ron bảo ông ấy đã có tuổi rồi, Hokkaido lại rất lạnh, ông ấy thà ở Địa Trung Hải phơi nắng, bảo tôi chuyển lời xin lỗi tới anh, đồng thời hy vọng anh có thể đi thăm ông ấy một lần trước khi ông ấy lên thiên đường, nhân tiện lấy lại thứ mà anh đã để ở đó.
Dương Thần bất đắc dĩ nói:
- Ông ấy vẫn lười như vậy.
- Cũng không phải, ít nhất cuộc sống ở Hokkaido bên này cũng phóng túng hơn, Ron đã giúp anh sắp xếp lộ trình rồi.
Edward nói.
- Còn nói tiếp là cái bụng của tôi lại đói lắm rồi, chúng ta đi đâu đây?
Macedonia hỏi.
Sau khi đoàn người lên bờ, liền đi theo Edward hướng vào thị trấn nhỏ ven biển, nhưng không biết điểm dừng chân cụ thể.
Edward nói:
- Tôi có mua một nhà nghỉ trong ngôi làng này, bên trong có khung cảnh nghỉ ngơi và các món ăn chính gốc Hokkaido Nhật Bản, lần này để chính tôi chiêu đãi mọi người.
Chính là cố ý muốn dụ cá mập tới đây!
Một đám cá mập sau khi phát hiện ra thuyền cứu nạn, lập tức vây quanh thuyền, hiển nhiên là chúng rất có hứng thú với máu và thịt trên thuyền.
Liễu Khang Bách sợ tới mức toàn thân phát run, cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Lúc này, có con cá mập không chờ đợi được nữa, dùng đầu và đuôi phẩy lên
thuyền cứu nạn.
Chiếc thuyền lay động mạnh, Liễu Khang Bách mặt trắng bệch, nghe thấy bên tai tiếng sóng biển từ con cá mập, ông ta kinh hoàng.
Nhìn thấy thuyền cứu sinh sắp bị lật chìm, trong mắt Liễu Khang Bách hiện lên vẻ tàn khốc, bổ nhào tới ôm lấy Liễu Vân, nói một cách mãnh liệt:
- Con trai, vì sinh mệnh của cha con, con hãy hi sinh một chút đi, cha đã nuôi dưỡng con hơn 20 năm rồi, con đã như vậy sống cũng bị giày vò. Con yên tâm, đợi sau này tìm được kẻ thù, cha sẽ giúp con báo thù!
Nói xong, Liễu Khang Bách không chút do dự đẩy Liễu Vân ra khỏi thuyền cứu sinh, rơi xuống biển!
Liễu Vân dừng ánh mắt cuối cùng của mình trên khuôn mặt dữ tợn của người cha, toát ra sự đau nhức trong người, nuốt oán hận vào xương cốt, khiến cho Liễu Khang Bách rùng mình một cái.
Rất nhanh, Liễu Vân rơi xuống nước trở thành mồi cho lũ cá mập, chúng bắt đầu cắn xe một cách điên cuồng, răng của cá mập trắng và nhọn, hung dữ há miệng chứa đầy máu ra. Liễu Vân không hề phản kháng, chỉ trong nháy mắt liền bị cá mập cắn đứt đầu.
Nhìn thấy con trai mình, Liễu Khang Bách không hề cảm thấy đau lòng hay hối hận, buồn bã, đầu óc rơi vào một trạng thái điên cuồng.
Liễu Khang Bách cắn răng một cái, ông biết cách này sẽ thu hút sự chú ý của đàn cá mập, rồi bản thân nhanh chóng rời khỏi vùng biển có nhiều máu tươi này, thế là ông ta cầm lấy mái chèo của thuyền cứu sinh, ra sức chèo.
Nhưng mà Liễu Khang Bách lại coi thường tốc độ của đàn cá mập...
Xương cốt của Liễu Vân không quá 10 giây đã bị ăn không còn một mảnh, càng nhiều máu tươi lan ra trên biển, khiến đàn cá mập càng điên cuồng tàn sát trên biển, một đàn cá mập hai mắt đỏ lên hướng về phía thuyền cứu sinh.
Đàn cá mập không phải là nhỏ mà thuyền cứu sinh có thể chống chọi, sau vài đợt tấn công, rốt cuộc thuyền cũng bị lật.
- Không!!
Liễu Khang Bách chỉ phát ra một tiếng nấc nức nở, lại cũng không có âm thanh nào nữa.
Mặt biển yên lặng trở lại, chỉ còn lại một chiếc thuyền cứu sinh ngửa lên trời đang bồng bềnh...