Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 348 : Mọi việc không có gì là tuyệt đối

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Lúc này, ba tên còn lại đứng đợi nãy giờ, thèm thuồng nhìn Lâm Nhược Khê không



đợi nổi nữa.



- Đại ca, nói với loại đàn bà này khác nào đàn gảy tai trâu chỉ phí lời mà thôi, hay



là chúng ta cứ xơi luôn rồi chuồn cho lẹ, em không chịu được nữa rồi.



Ngô Lương Trụ nhìn Lâm Nhược Khê đã bị dồn tới tận góc tường cười khinh miệt:



- Để xem cô có chạy được nữa không, các ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, mấy



thằng cùng làm cũng được. Tao ở đây xem là được rồi. Nào, nào! Xem nàng tổng giám



đốc xinh đẹp, giàu có của chúng ta sẽ thế nào đây….



Ha haha… Chúng mày nhìn xem! Hai chân còn khép chặt như thế này chắc là hàng



còn non tơ đấy!



- Trời thật là n*ng muốn chết rồi, cho dù có bắt ta tổn thọ mười năm ta cũng vui



lòng.



Thấy Mạnh Phàm và Vương Trạch, hai tên đàn ông nhăm nhe giương nanh múa



vuốt như muốn ăn thịt người trước mặt, Lâm Nhược Khê không thể nghĩ được gì khác nữa,



nhìn hết bên trái rồi lại ngó sang bên phải, thậm chí còn nghĩ liệu có nên nhảy qua cửa



sổ??? Nhưng đây là tầng ba nếu nhảy xuống dù không chết thì cũng tàn phế!



Nhưng mà, thà tàn phế cũng còn hơn là bị hai mấy tên này làm nhục!



Ngay lúc đó, chợt nghe thấy tiếng nói từ phía sau tên Ngô Lương Trụ vọng lại…



Này, mấy thằng kia! Muốn chửi thì cứ chửi, cầm tiền rồi cút! Lại còn dám có ý đồ



với người phụ nữ của ta à? Thật ta không thể giả vờ ngủ thêm được nữa.



Bốn tên đàn ông vừa mới hùng hổ đòi cùng nhau ức hiếp Lâm Nhược Khê lúc này



đang á khẩu, nghe thấy có tiếng âm thanh liền kinh hãi quay người lại.



Chỉ nhìn thấy, Dương Thần vừa mới nằm bất tỉnh dưới đất không biết từ lúc nào



đã lừ lừ đứng dậy, trên mặt không chút biểu hiện gì bất thường, hoàn toàn là một người



tỉnh táo, bất đắc dĩ không thể làm gì được, lầm bầm than thở trong miệng.



- Ngươi.. ngươi.. ngươi việc này…



Tên Mạnh Phàm chỉ vào Dương Thần nói không nên câu.



- Thế này, tại sao lại nhanh tỉnh thế phải không?



Dương Thần thản nhiên cười.



- Chính là do các ngươi mua loại thuốc mê đã quá hạn rồi, hiệu quả thật không ra



gì, còn nữa hành động của các ngươi cũng quá kém cỏi nhìn một cái là biết ngay là mấy kẻ



lưu manh, có chỗ nào giống như cán bộ? Nhìn lại cái mặt cháy nắng của các ngươi xem,



chả khác gì mấy kẻ suốt ngày bán rong bên lề đường, làm sao mà giống được dáng vẻ của



người kế toán ngồi trong văn phòng.



- Mau bắt lấy hắn!



Ngô Lương trụ trong lòng lo quýnh lên, vội vàng ra lệnh cho ba người kia bắt




trạng em không được tốt, phức tạp nên nhất thời mới không nghĩ tới thôi.



- Anh thì cho rằng như vậy, đối với những việc em làm, đúng là đã khiến cho Ngô



Lương Trụ cùng lúc cả ba đời đều phải chịu nỗi thống khổ, nhưng lại có rất nhiều gia đình



đều rất cảm kích em.



Em đã từng nghĩ tới chưa, những công nhân và gia đình của họ tại nơi xa xôi ngàn



dặm như thế này, họ cũng chẳng có hiểu biết gì hết cũng chẳng vấn đề nào là được rõ



ràng cả. Tại thành phố xa lạ này, cho dù là thị trấn nhỏ ngay bên rìa thành phố, họ vẫn là



một tập thể đơn độc. Đây không phải là quê hương của họ, không có người thân của họ,



thậm chí một thân phận hợp pháp cũng không có.



Nhóm người này, muốn nuôi sống bản thân, thậm chí kết hôn, sinh con đều cần



phải có một việc làm. Mà vốn công xưởng nhà họ Ngô không có khả năng tiếp nhận được



cả ngàn công nhân như thế, chỉ khi em thu nạp cái công xưởng đấy rồi dẫn dắt nó lớn



mạnh thì những người kia mới có được công việc ổn định.



Em nhìn cảnh những người công nhân ở ngoài cổng công xưởng mà xem, lôi cả



nhà đi chính là vì nửa năm tiền lương, phải ra mặt như vậy vì miếng cơm manh áo. Bọn họ



căn bản đã vứt bỏ cái gọi là tôn nghiêm, hi vọng có được một phần vốn liếng sinh tồn



thuộc về họ.



Đối với đám người như họ, không những là do quốc gia không cho họ đủ những



bảo đảm xã hội. Bởi vì họ không hiểu được người kinh doanh là như nào, chỉ cần cung cấp



cho họ một công việc ổn định, có thể lãnh đạo bọn họ duy trì phát triển mới là lựa chọn tốt



nhất. Mà em lại là người đó, cho nên, những việc em làm căn bản là đã làm một việc tốt



lớn. Mặc dù em có lỗi với một gia đình Ngô Lương Trụ nhưng em hãy coi như đã đối tốt với



bọn họ.



Lâm Nhược Khê trong mắt chợt lóe lên tất cả mọi suy nghĩ, dần dần sáng suốt lên



đôi chút, không tránh khỏi cười nhạt một cái:



- Là anh đang giảng giải đạo lý cho em đây sao?



Dương Thần nhún vai một cái.



- Anh cũng chỉ là nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, dù sao con người đều có mặt



tốt mặt xấu, không thể mọi mặt đều toàn diện được, mọi thứ không có gì là tuyệt đối cả.



Vừa nói, Dương Thần lập tức tranh thủ nắm lấy cơ hội, có phần hơi mong đợi nói:



- Nhược Khê bảo bối, em thấy những lời anh nói là có lý không? Anh thì thấy là rất



có lý, nếu như bắt anh phải làm những việc đại loại như rời xa em, nhất định anh sẽ bị



điên mất, giống như việc em mua lại công xưởng kia cũng vậy, mọi việc đều không có



tuyệt đối, làm người không ai có thể thập toàn thập mỹ được, em hãy coi những lời đó như



cỏ rác, quên hết đi. Chúng ta làm hòa nhé?