Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 351 : Con trâu già này không muốn nhìn thấy các ngươi nữa
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Khi hai người nắm tay nhau trở lại xe, sau khi bước lên xe, Dương Thần không lập tức lái xe đi ngay, mà quay đầu lại nhìn đắm đuối vào khuôn mặt Lâm Nhược Khê.
Lúc này tim cô đập loạn lên, hơi thở gấp gáp, bị Dương Thần nhìn chăm chăm như vậy, mặt cô nóng bừng lên.
Cứ như thế qua một hồi lâu, cuối cùng Lâm Nhược Khê cũng không chịu được nữa:
- Anh... Anh đừng nhìn em như vậy nữa có được không, mau lái xe đi.
Dương Thần giả như không hề nghe thấy, hắn cười:
- Bà xã à, chúng mình làm việc gì đó đáng nhớ một chút đi, kỷ niệm ngày chúng mình không phải ly hôn, trở lại như ngày trước...à không, mà phải là ngày chúng mình bắt đầu yêu nhau mới đúng.
- Ai yêu anh chứ?
Lâm Nhược Khê vốn hay xấu hổ, làm sao dám thẳng thắn thừa nhận chứ.
- Không phải là lúc nãy em đã đồng ý cho phép anh thích em rồi sao, Dương Thần cười cười nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Em đâu có nói là em thích anh, anh đắc ý gì chứ.
Dương Thần kêu lên một tiếng “ à”, rồi cười:
- Không sao, tạm thời em vẫn chưa thích anh cũng không sao, chỉ cần anh thích em là được rồi, lại đây, ngoan nào, cho anh hôn một cái, giữa màn đêm như thế này, phải làm một điều gì đó có ý nghĩa hơn thế chứ...
Dương Thần nói xong hắn liền di chuyển sát vào Lâm Nhược Khê, hắn nhìn chăm chăm vào đôi môi căng mọng của cô như muốn hôn ngay lập tức.
Lâm Nhược Khê giật mình, đẩy Dương Thần ra, cô co rụt người lại:
- Anh không được làm như thế! Anh...anh mà còn làm như thế em xuống xe đấy!
Tuy rằng trong lòng đã thừa nhận mối quan hệ của hai người, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi khi nghĩ đến cảnh phải thân thiết ngay với Dương Thần, dường như trong cô vẫn còn khoảng cách, khiến cô không muốn phát triển tình cảm nhanh chóng đến mức như vậy được.
Chính bản thân cô cũng thấy có chút khó hiểu, không biết làm sao nữa, trong lòng cô nghĩ sẽ ly hôn với Dương Thần, thế mà khi anh ta nói thích cô, mối quan hệ vợ chồng giữa họ bền chặt hơn.
Vấn đề là, chính cô luôn luôn cảm thấy giữa hai người còn thiếu một cái gì đó, khiến cô không thể thực hiện luôn được trọng trách của một người vợ. Rốt cuộc là làm sao, Cô cũng không rõ nữa.
Dương Thần cười khổ:
- Chỉ hôn một cái thôi mà, em không thể lẩn tránh anh mãi như vậy được.
Dương Thần một tay cầm đũa, một tay cầm chiếc bánh bao, ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy ngạc nhiên, không nghĩ đến là Viên Dã và Đường Đường, hai đứa từ lâu lắm rồi không gặp, từ khi yêu nhau chúng cũng chẳng liên lạc gì với hắn nữa, hắn cũng không nghĩ là hôm nay chúng sẽ đến tìm hắn.
Đường Đường mặc chiếc áo khoác màu đỏ, dường như cô có vẻ cao hơn một chút thì phải. Càng ngày lại càng ra dáng thiếu nữ, nhìn thấy Dương Thần vui sướng hô lên “ Chú”, cô xông lên bất chấp ngay cả khi Dương Thần đang ăn sáng, lập tức ôm chầm lấy Dương Thần.
- Chú à, cháu nhớ chú chết đi được, Đường Đường cười.
- Con nha đầu này, lại còn nói nhớ chú, nhớ chú mà không thèm liên lạc gì với chú, cũng không thèm gọi điện, Dương Thần chau mày.
Đường Đường lè lưỡi tinh nghịch:
- Cháu bận học suốt, đến giữa năm nay là cháu phải thi vào đại học rồi, như thế cháu cần phải dành thời gian ôn tập, mẹ cháu quản cháu chặt quá, ngay cả việc gặp mặt Viên Dã cũng khó nữa là.
Nói xong, cô lập tức nhìn hướng về phía Lâm Nhược Khê, lúc này Lâm Nhược Khê mặc chiếc ào ngủ rộng thùng thình, Đường Đường liền nói:
- Chị à, chị chắc là vợ của chú, chị đẹp quá đi!
Lúc đầu Lâm Nhược Khê cũng không mấy hài lòng với hành động ôm chầm Dương Thân của cô bé năng động này, cô cứ nghĩ lại là người có mối quan hệ đen tối với Dương Thần, ai ngờ ôm chầm lấy Dương Thần rồi gọi một tiếng “chú”.
Và sau đó nghe Đường Đường nói, cô là học sinh cấp ba, lúc này Lâm Nhược Khê mới yên tâm, còn nhỏ tuổi hơn nữa lại là học sinh, không đến nỗi mà đến tìm một người có vợ làm chuyện linh tinh.
Nhưng, khi nghe Đường Đường gọi cô bằng chị, vẻ mặt cô tươi cười nhìn về phía Dương Thần.
Nhìn Dương Thần có vẻ bối rối, hắn gần như bóp nát chiếc bánh bao cầm trên tay.
Lúc này Viên Dã mới đặt hai túi đựng quà tết xuống, vội đi lại chỗ Đương Đường khẽ vỗ vào vai cô, nói nhỏ:
- Đường Đường, sao em lại gọi Lâm Nhược Khê bằng chị chứ, em gọi là chú Dương Thần mà lại gọi vợ chú bằng chị, như thế có nghĩa là nói chú lấy vợ chỉ bằng tuổi con mình thôi à?
Đường Đường phụng phịu mồm liền nói:
- Chị rõ ràng nhìn trẻ hơn chú ấy rất nhiều mà, chú à, chú đúng là trâu già ăn cỏ non, chú giỏi thật đấy.
Lúc này, không chỉ Lâm Nhược Khê mà cả Tuệ Lâm cũng phải bật cười, thậm chí còn cảm thấy Dương Thần thật đáng thương, tự nhiên lại trở thành người già rồi.
Dương Thân tức giận liền lấy ngay cốc sữa Vú Vương vừa pha uống ừng ực một hơi hết liền. Rồi nhìn Đường Đường chỉ tay ra cửa kêu lên:
- Con nha đầu này, chưa sáng sớm ra đã nói lời không hay! Đi đi! Đi ngay cho ta!
Ta không muốn nhìn thấy hai đưa nữa, con trâu già này không muốn nhìn thấy hai đứa nữa!!