Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 359 : Tránh ra
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Dương Thần đợi Lâm Nhược Khê nghe xong điện thoại, mới hỏi:
- Không phải là công ty có người chết đấy chứ, tại sao lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?
- Anh mới chết thì có.
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng.
- Chẳng nói được điều gì tốt đẹp cả.
- Vậy sao em lại nghiêm trọng như vậy?
Dương Thần hỏi.
Lâm Nhược Khê ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Thủ tướng Ninh, ngày mai muốn đến Trung Hải gặp mặt với đại diện của Tổ
chức doanh nhân. Ngô Nguyệt thông báo cho em, cần phải chuẩn bị ngày mai đến tham dự buổi gặp mặt này.
- Thủ tướng Ninh?
Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi, trở lại Hoa Hạ cũng được một năm rồi, thường xem tin tức, liền nhớ tới Thủ tướng Hoa Hạ đương nhiệm, hỏi:
- Người em nói là Ninh Quang Diệu?
Lâm Nhược Khê gật gật đầu.
- Anh xem, còn ai vào đây nữa.
Người đang giữ chiếc ghế cầm đầu chính quyền Hoa Hạ hiện thời cũng là nhân vật nắm quyền hành lớn thứ hai của Hoa Hạ, chính là Ninh Quang Diệu.
Ninh Quang Diệu cũng là vị Thủ tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Hạ. Khi chưa tròn 50 tuổi đã ngồi lên chiếc ghế vàng Thủ tướng, hơn nữa vì ngoại hình rất tuấn tú, làm việc lại cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát, rất được lòng dân, cũng được coi như thần tượng của những nhà lãnh đạo quốc gia các cấp.
Dương Thần chậc chậc, thở dài:
- Thật không ngờ, đường đường là người nắm quyền cao nhất Hoa Hạ, muốn gặp em. Nhược Khê yêu dấu à, xem ra là muốn đưa em đặt vào vị trí lãnh đạo cấp cao trong giới doanh nhân Trung Hải rồi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái.
- Em cũng không ngờ chỉ đích danh em đi, có thể năm nay hoạt động của Ngọc Lôi chúng ta hơi lớn một chút, nhưng cũng không phải chỉ có em. Chủ nhân của nhà họ Viên - Viên Hòa Vĩ mà em quen cũng sẽ đi, đồng thời còn có bí thư Phương Trung Bình và một số Chủ tịch hội đồng quản trị của một vài công ty khác. Có thể sẽ có khoảng hai mươi mấy người.
Dương Thần cười nói:
- Đây là chuyện tốt, tại sao vẻ mặt của em lại buồn rầu thế kia.
Vân Miểu nói.
- Dương…Thần…
Quách Tuyết Hoa lặng lẽ đọc, gật đầu ra hiệu đã ghi nhớ.
- Đa tạ sư thái.
Dương Phá Quân nghe thấy cái tên đó bỗng trở nên lạnh lùng, đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Thấy Quách Tuyết Hoa muốn dẫn theo cận vệ rời đi, Dương Phá Quân suy trước tính sau, cũng lập tức đi ra ngoài.
- Tuyết Hoa, em không thể đi.
Dương Phá Quân gọi to, chặn Quách Tuyết Hoa ở hành lang.
Quách Tuyết Hoa mắt vẫn đỏ, thấp giọng nói:
- Tránh ra, em muốn đi cứu con trai em.
- Em là vợ của Thượng tướng, tông tức nhà họ Dương chúng ta, tương lai sẽ là vợ của Phó chủ tịch Quân ủy. Em đi hạ mình như vậy để cầu xin một kẻ trong giang hồ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Dương Phá Quân cao giọng khiển trách.
Quách Tuyết Hoa lộ vẻ đau thương, cười:
- Lại là địa vị của anh, thể diện của anh, sự kiêu ngạo của anh sao? Dương Phá Quân, hơn hai mươi năm trước em đã chịu đựng đủ rồi. Em vì những thứ vớ vẩn của anh nên đã để mất đi một đứa con trai. Lẽ nào cốt nhục của anh, máu mủ của anh, thằng con trai còn lại duy nhất của anh, còn không quan trọng bằng thể diện của anh sao? Lẽ nào, anh muốn em lại đánh mất nốt thằng con trai thứ hai này sao?
- Câm miệng!
Dường như bị đâm trúng tim đen, Dương Phá Quân hét to.
- Tránh ra.
Quách Tuyết Hoa không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của Dương Phá Quân, đi nhanh qua ông, vẻ mặt dứt khoát.
Dương Phá Quân kinh ngạc đứng ở trong hành lang, nhìn Quách Tuyết Hoa bước xa dần, mới lẩm bẩm tự nói một mình.
“Làm mẹ, đi cầu xin con trai…Lẽ nào, đây là báo ứng sao?”
Dương Phá Quân càng nghĩ, càng cảm thấy sự việc này lạ lùng. Nếu như Dương Thần, thực sự là Dương Thần, vậy hắn làm sao có thể có võ công thâm hậu như vậy được. Hắn thực sự giống như Dương Tiệp Dư đã nói, trưởng thành đã nổi tiếng như vậy sao?
Dương Phá Quân lim dim mắt, vết thương của Dương Liệt bị đánh từ một bên. Dương Phá Quân cảm thấy, nên điều tra cẩn thận tình hình của Dương Thần.