Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 366 : Mười giây

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Ngồi ở trong chiếc Audi của Thái Ngưng, Dương Thần có thể ngửi thấy mùi hương phát ra trên người của Thái Ngưng, nghĩ rằng thường ngày cô vẫn lái chiếc xe này.



Thái Ngưng không phải là người nhiều lời. Mặc dù không lạnh lùng như Lâm Nhược Khê, nhưng cũng là một người phụ nữ đặc biệt. Không biết có phải từ nhỏ đã rời nhà, ở Thục Đường Môn học nghệ thuật, nên đối với người phụ nữ này, Dương Thần cũng có chút khó hiểu.



Xe đã chạy được hai mươi mấy phút, Thái Ngưng mới mở miệng nói:



- Thực ra anh không cần phải đồng ý với tướng quân, tôi biết anh không thích tham gia vào những việc này.



Thái Ngưng là một trong số những nhân vật nòng cốt trong Viêm Hoàng Thiết Lữ, đương nhiên hiểu rõ cách nghĩ của Lâm Chí Quốc. Kẻ địch hùng mạnh lần này so với dự đoán còn mạnh hơn rất nhiều, Viêm Hoàng Thiết Lữ có thể một mất một còn.



Nhưng, nếu như Dương Thần thực sự tham gia, thì mỗi người đều có sự lo lắng.



Dương Thần mỉm cười nói:



- Làm sao cô biết tôi sẽ đồng ý?



- Tướng quân nhất định sẽ có cách khiến anh phải đồng ý.



Thái Ngưng nói.



Dương Thần kinh ngạc nhìn Thái Ngưng, thản nhiên nói:



- Cô có biết tại sao tôi liên tiếp đồng ý giúp các cô không?



Thái Ngưng nhíu mày:



- Vì Nhược Khê sao?



Dương Thần thản nhiên cười:



- Trước kia tôi cũng cảm thấy tướng quân của các cô có quỷ kế gì đó, ông ta tự cho mình là thông minh, có thể điều khiển được tôi. Ông ta cho rằng ông ta có tiền là có thể khiến tôi giúp ông ta. Nhưng trên thực tế, sở dĩ tôi giúp các cô chủ yếu là vì nguyên nhân của bản thân tôi. Tôi trở về đất nước này đã hơn một năm rồi. Ở đây có rất nhiều người tôi yêu thương, cũng có nhiều người yêu thương tôi. Tôi hi vọng môi trường sống của họ sẽ được an toàn, ít nhất, không thể vì sự xuất hiện của tôi mà mang lại phiền toái cho họ. Vì vậy, tôi cần làm hết khả năng có thể để bảo vệ họ, như vậy, trong khi giúp các cô cũng coi như là giúp bản thân tôi. Dù sao các cô cũng có ô dù bảo vệ, không phải sao?



Thái Ngưng gật gật đầu, không hỏi thêm điều gì.



Dương Thần lại nghĩ đến việc của Thái Nghiên, liền hỏi:



- Lần trước cô đến nhà tôi, nói không được rõ ràng cho lắm. Thái Nghiên, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy? Tại sao hôm nay ở nhà cô cũng không thấy cô ấy?




- Cứ như vậy đi, đừng cử động, hãy để em nhìn chính diện anh, anh cũng nhìn em như vậy đi.



- Sao vậy?



Dương Thần không hiểu, nhưng vẫn làm theo.



Sau khi hai người nhìn nhau như vậy khoảng mười giây, Sắc Vi mới bật cười, dường như rất vui vẻ.



- Em yêu à, sao em lại cười ngây ngô như vậy?



Dương Thần hỏi.



- Anh mới ngốc thì có. - Sắc Vi cười sảng khoái, nói: - Hôm qua em đọc một quyển tạp chí, trên đó có viết một bài, nói rằng, có một cặp vợ chồng người nước ngoài, khi họ yêu thương nhau cả đời, thì người ngoài mới hỏi họ:Tại sao chưa bao giờ cãi nhau, cứ yêu thương nhau như vậy. Họ trả lời rằng: Mỗi ngày cho dù họ có bận như thế nào đi chăng nữa thì đều bỏ ra hơn 10 giây để nhìn nhau. Họ cứ duy trì mãi thói quen này, từ lúc kết hôn cho đến lúc gần đất xa trời..



Trong lòng Dương Thần khẽ run lên. Khi Sắc Vi kể câu chuyện này, ngữ điệu của cô như hòa tan với cả tâm trạng của chính mình.



- Mặc dù chúng ta không thể nhìn nhau mỗi ngày, nhưng sau này, mỗi lần chúng ta gặp mặt, anh đến thăm em, hoặc là em đi tìm anh, thì chúng ta hãy nhìn nhau như thế mười giây, được không?



Mười giây….Yêu cầu của người phụ nữ này chỉ là 10 giây.



Dương Thần cảm thấy như mắt mình đang đỏ lên, cũng không biết là có phải do rượu quá mạnh hay không nữa.



- Người phụ nữ ngốc như em, cứ mãi đợi anh như vậy, em không cảm thấy ấm ức sao?



Sắc Vi cười điềm tĩnh, lắc đầu:



- Không ấm ức. Từ lúc em quyết định theo anh, em cũng đã nghĩ đến tất cả những điều này, nhưng em vẫn quyết định theo anh.



- Ông xã, anh biết không? Thực ra, anh đến thăm em, đối với em mà nói thực sự là một việc vô cùng hạnh phúc, nhưng mỗi lần em đợi anh, đợi anh đến thăm em, đối với em mà nói cũng là một việc hạnh phúc không kém. Hạnh phúc luôn có hai hướng. Anh đối xử với em tốt cũng là niềm hạnh phúc của em, em đợi anh cũng là niềm hạnh phúc của em.



Dương Thần mỉm cười. Đúng vậy, hạnh phúc luôn có hai hướng, nhận được hạnh phúc, cho đi hạnh phúc, đạo lý này, Sắc Vi hiểu. Đáng tiếc thay, trên thế giới này có nhiều người không hiểu.



Đang lúc hai người tình cảm với nhau thì người cửa quán rượu, một đôi tình nhân bước vào. Không đợi Dương Thần và Sắc Vi quay lại thì đã nghe thấy Trần Dung hét to một tiếng.



- Anh!!!!!!!