Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 371 : Bên nhau mãi mãi!
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Dương Công Minh nhìn thấy bộ dạng có vài phần bị chấn động của Dương Thần, sảng khoái cười ha hả.
- Đừng chê cười lão già ta, người không biết liêm sỉ quỳ gối trước mặt cháu, không phải là ông của cháu, cũng không phải là trưởng bối của cháu, không phải là cán bộ lão thành nghỉ hưu gì hết.
- Ta là đại diện cho, hơn trăm người của Dương gia ta năm đó dựa vào hi sinh của cháu mới có được an toàn, quỳ gối trước cháu, là do Dương gia nợ cháu, mặc dù một mình ta quỳ xuống thì cũng không đổi lại được cái gì, nhưng tốt xấu gì, ta cũng hi vọng mình được an lòng.
Nói xong, Dương Công Minh lại từ từ tự mình đứng dậy, ngang nhiên ưỡn ngực, không hề cảm thấy xấu hổ về việc mình vừa phải quỳ xuống, ngược lại bộ dạng còn thoải mái hơn trước.
- Ông cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ chấp nhận các người sao?
Dương Thần không nhịn nổi cười.
Dương Công Minh lắc đầu, trịnh trọng nói:
- Ông cũng không trông cậy vào việc ông quỳ xuống mà cháu có thể nhận những người nhà mình, ông đã nói rồi, làm ông của cháu, làm trưởng bối của cháu, từ trước đến giờ ông chưa bao giờ cảm thấy phải quỳ trước cháu, cho dù trong lòng ta cảm thấy áy náy đến cỡ nào, ta cũng không bao giờ quỳ trước cháu của mình.
- Có thể câu nói này của ông hơi cực đoan, nhưng ông cho rằng đấy là đạo lý----làm cha mẹ, không bao giờ phải cảm thấy có lỗi với con cái, bởi, nếu không có bố mẹ, thì sẽ không có con cái.
- Cha mẹ cháu mặc dù không nuôi dưỡng cháu, nhưng chúng đã sinh ra cháu, cho dù những đau khổ mà cháu phải chịu đựng là không kể hết được, nhưng đối với ân sinh thành, thì không thể phủ nhận, huống hồ bọn chúng, không phải muốn đem cháu đến thế giới này để chịu khổ, riêng quyết tâm sinh cháu ra vào thời điểm đó, cũng đã phải trải qua biết bao nhiêu rủi ro rồi.
- Cháu có thể hận bọn chúng, nhưng cháu không thể phủ nhận bọn chúng là cha mẹ của cháu, không thể phủ nhận rằng chúng đã cho cháu sinh mệnh này.
Dương Thần không nói gì, hắn định phản bác, nhưng hắn phát hiện ra, thực tế bản thân mình không tìm thấy lí do để phản bác những lời của Dương Công Minh.
Có lẽ, chính bản thân hắn cũng không hoàn toàn đoạn tuyệt với tình cảm của người thân, không thì, cũng không nói với Quách Tuyết Hoa, không phải cầu xin mình, không thì, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với Dương Liệt.
Dương Thần cũng hiểu rất rõ, tuy rằng ở bên ngoài thì mình được gọi là “Thần” nhưng thực tế bản thân mình cũng chỉ là người mà thôi. Mặc dù có thể làm một số chuyện mà người bình thường không làm được, nhưng trong lòng, cũng có những cảm xúc của con người. Bản thân vẫn còn rất trẻ, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, trái tim đã có chút ít già nua, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn chưa trưởng thành lắm, vẫn chưa biết yêu người khác, cũng chưa biết cảm nhận tình yêu của người khác dành cho mình, đồng thời, lại biết chán ghét, biết phẫn nộ.
Bản thân đã từng đi dạy Đường Đường, không cần phải quá coi trọng mâu thuẫn mẹ con, người làm mẹ, người làm con, đều là duyên phận cả, đặt vào thế giới khổng lồ, vạn vật của vũ trụ, nỗi thống khổ của mình, kì thực cũng không là cái gì.
Nhưng, bản thân con người ta là mâu thuẫn, dạy Đường Đường là một chuyện, nhưng đối với tình huống của mình, đâu phải là chuyện cãi nhau đơn thuần giữa cha mẹ và con cái đâu?
Dường như những lời Dương Công Minh muốn nói đã nói xong, ra hiệu với người vợ đứng phía sau, định đi ra khỏi phòng.
Lúc đi qua Lâm Nhược Khê, Dương Công Minh tủm tỉm cười:
- Cho dù là ông ta có điên rồi, thì em cũng chưa từng vì ông ta mà đau lòng, thậm chí em còn nghĩ, ông ta điên rồi, như vậy cũng tốt cho ông ta.
- Nhưng, là anh nói cho em biết, khi ông ta chết trong trại tâm thần, em rất khinh thường nỗi đau, sự khổ sở của chính mình, đêm đó không ngờ cầu nguyện với thần trí thác loạn, cầu cho ông ta ở thế giới khác sẽ không phải chịu khổ cực nữa.
Lâm Nhược Khê mấp máy bờ môi, hai mắt đẫm lệ nói:
- Là anh cho em cơ hội tìm lại chính mình, vì vậy em hi vọng, anh đừng giống em trước đây, đợi đến khi người ấy chết rồi, mới hối hận trong khi ông ta còn sống, không đi thăm ông ta lần nào, mặc dù ông ta đã điên rồi, không nhận ra em cũng không sao, chỉ cần có thể đến nhìn ông ấy một lần, thì em sẽ không phải buồn đến vậy, cho dù trong lòng em không thể chấp nhậm được con người đó, nhưng trên thế giới này, vợ chồng có thể ly hôn, bạn bè có thể không chơi, đồng nghiệp có thể đổi... chỉ có cha mẹ và con cái, là sinh tử không rời thôi...
Đôi mắt Dương Thần dần dần trở nên sáng hơn, nhìn đôi mắt như hoa lê đẫm lệ của người phụ nữ đứng trước mặt, thần sắc trên mặt Dương Thần dần dần ôn hòa lại.
Lập tức, Dương Thần tự mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách, ông già đó nói, phụ nữ đọc nhiều sách là chuyện tốt.
Lâm Nhược Khê không nghe rõ Dương Thần nói cái gì, chớp chớp đôi mắt đầy hoài nghi, nhưng cũng không hiểu ra làm sao.
Chụt!
Bỗng nhiên, nhanh như sét đánh, Dương Thần hung hăng hôn trên khuôn mặt của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc hô lên một tiếng, bên trái khuôn mặt như thể bị hút lấy hết không khí một cách hung hăng.
- Thật là mềm, mềm giống như môi vậy.
Dương Thần tán thưởng, đập đập miệng, cười ha hả, bước lên phía trước Lâm Nhược Khê, xoay người rời khỏi thư phòng.
Lâm Nhược Khê vừa thẹn vừa giận lại vừa vui mừng, nhìn thấy Dương Thần phủi mông định đi, lo lắng lớn tiếng hỏi:
- Anh muốn đi đâu?
Dương Thần khoát khoát tay ra sau:
- Chồng em đi bù lại những tiếc nuối của em.