Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 387 : Băng hỏa lưỡng trùng thiên

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


2 gã người Brahma này mặt mày đơ đơ, giống như là con rối gỗ, dáng người hoàn toàn khác với người khác.



Một tên mặt mày đỏ thẫm, đồng thời khoác chiếc áo bào màu đỏ thẫm viền vàng, trên đó có vẽ kinh văn của Phệ Đà giáo, trên tay cầm một thanh kiếm ngắn mạ vàng, trên thanh kiếm ngắn có khắc hình vật tổ của ngọn lửa.



Người còn lại mặc chiếc quần dài màu xanh đen, ở trần, mái tóc đen bù xù dài đến hông, đồng thời không có bất cứ loại vũ khí nào, 1 tay cầm chiếc chuông bạc với kiểu dáng thô sơ, có một con rắn nhỏ màu trắng bạc quấn lấy cánh tay kia, đầu rắn đang bò đến đuôi rắn quấn quanh, có một sợi dây nhỏ màu đen.



Dương Thần lướt nhìn mấy cái vì có chút thích thú, cười nói:



- Nếu đoán không sai, bọn mày chính là thần lửa Agni, và thần nước Varuna, ồ... tạo dáng không tồi, chỉ là không biết thực lực thế nào.



- Trước mặt Minh Vương, không dám tự xưng là thần.



Agni lạnh lùng nói, đồng thời thanh kiếm ngắn mạ vàng trên tay, chợt bùng lên ngọn lửa màu vàng.



- Ôi, khách sáo vậy, tại sao nói nổi lửa thì nổi lửa liền vậy.



Dương Thần cười chọc tức.



Ngọn lửa trên thanh kiếm của Agni chiếu đỏ nguyên khuôn mặt màu đồng cổ, nghiêm nghị như vị thần linh bước ra trong ngọn lửa.



- Hôm nay, vì muốn thỉnh giáo võ công cao cường của ngài Minh Vương, tất cả mọi người mới tập trung hết ở Hoa Hạ, đừng khiến cho Agni phải thất vọng.



- Vì ta?



Dương Thần liếc nhìn căn cứ địa mẫu hạm trống không, trong lòng có chút hồi hộp, không lẽ, việc nhằm vào mẫu hạm chỉ là để ngụy trang?



- Chúng tôi muốn đá thần.



Tên Varuna nói một cách lạnh lùng, con rắn bạc trên tay thè lưỡi nhảy phóc lên, điều khiến người ta kinh ngạc là, lưỡi của con rắn bạc đó, có màu xanh thắm.




- Minh Vương Các Hạ, tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đang trong tay tao, nếu mày làm càn, tao sẽ cho nó đi về tây thiên cực lạc ngay, đồng thời, không lẽ mày không phát hiện, người của Bão Cát, không có mặt ở đây sao?



Dương Thần giật mình, người của Bão Cát không ai có mặt ở đây, thật sự khiến hắn lo lắng, nếu người của Bão Cát đi tập kích những thành viên Viêm Hoàng Thiết Lữ bị thất lạc, đáng lẽ cũng phải về đến đây rồi, trừ khi cả đám tử chiến hết rồi, nhưng như vậy lại không hợp logic cho lắm.



Còn có một điều khiến Dương Thần cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy Lâm Chí Quốc ở đây, lại không thấy Áo Xám, người luôn theo Lâm Chí Quốc như hình với bóng.



Chẳng lẽ, cái gã công lực chỉ đứng sau Vân Miểu sư thái, cũng bị Brahma và người của Bão Cát giết hại rồi?



- Nếu mày biết điều, chỉ cần giao đá thần cho bọn tao, bọn tao sẽ hứa với mày, không tính toán việc mày giết hại Agni và Varuna, đồng thời thả luôn Lâm tướng quân, bằng không sự việc sẽ gay go hơn là mày tưởng tượng đấy.



Brahma Thiên Vương ánh mắt u ám nói.



- Nhất thiết đừng giao đá thần cho chúng.



Thái Ngưng đang chiến đấu với Tu La Nữ ở bên kia nghe thấy Brahma nói vòng vo, chỉ là vì viên đá thần của Dương Thần, vội vàng nói với Dương Thần.



Dương Thần có chút sửng sốt, không ngờ Thái Ngưng lại nói như vậy, lần này người bị bắt làm con tin chính là tướng quân của cô, xem ra trong mắt của cô, cho dù phải hy sinh tướng quân, cũng không thể để đá thần rơi vào tay kẻ thù.



Nhìn tiếp ánh mắt của Ngọc Ki Tử và Vân Miểu sư thái, Dương Thần khẩn định, mấy người này thà hy sinh Lâm Chí Quốc, cũng không bằng lòng để Dương Thần giao đá thần ra.



Nhất là Vân Miểu sư thái, cặp mắt đã đỏ bừng lên, biết rõ lần này người chồng Lâm Chí Quốc cửu tử nhất sinh, bà không thể không cắn răng chịu đựng.



- Hình như thủ hạ của mày cũng không đủ thì phải.



Trong lòng Dương Thần khẽ thở dài, bay lên tháp cao nói 1 câu lạnh lùng, trong lòng suy nghĩ, có nên liều mạng giết sạch đám người này rồi mới tính tiếp, nếu đủ nhanh nhẹn, nói không chừng còn có thể cứu thoát Lâm Chí Quốc, tuy, với khoảng cách này, đối mặt với bọn Brahma, cơ hội đó không lớn lắm.



Bỗng nhiên, Brahma Thiên Vương híp mắt lại, Đêm Đen ở kế bên nghe thấy gì đó, nhếch miệng mỉm cười, làm như nắm chắc phần thắng trong tay.