Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 399 : Vẫn còn một đĩa cuối cùng

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Nghe xong câu này của Lâm Nhược Khê, Dương Thần lại ý thức được một chuyện – mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu dần dần đã được hình thành.



Trong lòng bùi ngùi, bỗng nhiên có một ngày mình phải đối diện với vở kịch luân lý của gia đình này, nhưng hắn lại cảm thấy hài lòng rồi cười nói:



- Đừng nói như vậy, anh không nỡ ức hiếp em, bà ấy là mẹ anh cũng là mẹ của em, nhưng bà ấy chỉ là không quen với nếp sinh hoạt của chúng ta mà thôi, không phải muốn nhằm vào em.



- Tự tôi sẽ phán đoán, không cần anh giải thích.



Lâm Nhược Khê nói lạnh, rồi định bước lên xe.



Dương Thần bỗng đứng trước mặt cô:



- Đừng gấp gáp như vậy, hãy để xe ở đây, cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cái gì đó đã, em thấy sao?



- Anh tự đi mà ăn!



Lâm Nhược Khê không muốn tính sổ với hắn.



Dương Thần buồn rầu nói:



- Bà xã à, nếu em không đi ăn cùng anh thì anh sẽ ôm em đó nha, ôm em đi ra ngoài ăn trưa, người trên đường sẽ nhìn thấy hết... à… Có vẻ như cũng là một lựa chọn không tồi.



- Anh... Anh... Anh làm sao vậy hả?



Lâm Nhược Khê kinh ngạc, vội lùi ra sau hai bước.



Dương Thần nới lỏng tay:



- Từ ngày quen em thì không phải em đều nói anh là kẻ vô lại sao?



- Vừa nói không ức hiếp tôi, giờ lại...



Lâm Nhược Khê nghiến răng nói.



Dương Thần cười ha hả:



- Cái này sao gọi là ức hiếp được, đây không phải là cùng nhau đi ăn sao, vì nghĩ cho sức khỏe của em, cả nửa ngày giúp anh đi chọn đồ, đói như vậy rồi thì làm sao đây?




- Tại sao nhân bánh lại toàn là bắp cải và thịt heo thế này? Thêm chút hẹ và cần tây vào nhân bánh đi!



Lời nói của Dương Thần khiến mọi người cười ồ, cô phục vụ ở kế bên cười quái dị:



- Xin lỗi anh, trong cuộc thi của tiệm chúng tôi thì tiêu chuẩn của nhân sủi cảo sẽ gồm bắp cải và thịt heo.



Vẻ mặt Lâm Nhược Khê tối sầm, anh ta còn có tâm trí nghĩ ra được mình ăn nhân gì à? Mới ăn được một nửa của đĩa thứ nhất thôi.



Không bao lâu sau, Dương Thần đã ăn xong đĩa thứ nhất, vẫn còn tám phút, nhân viên phục vụ bưng lên đĩa thứ hai, vẫn là hai mươi hai cái.



Dương Thần tiếp tục há miệng thật to rồi bỏ chúng vào, giống như không có gì bị ngưng lại.



Lâm Nhược Khê chỉ nhìn thôi đã không còn muốn ăn nữa:



- Nếu ăn không được thì cũng đừng có cố.



Dương Thần vẫy tay, tỏ ý không thành vấn đề.



Đúng là hắn ăn đĩa thứ hai nhanh hơn đĩa đầu tiên, một phút ba mươi giây đã ăn sạch sẽ, lần này không những đám phục vụ kinh ngạc mà những người xung quanh đều chú ý vào hắn, không chỉ nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia.



- Xin mời anh, đây là đĩa thứ ba...



Cô phục vụ toát mồ hôi lạnh, cô ta muốn nói “Ăn từ từ thôi!” nhưng có vẻ không đúng lắm, nói “Ăn nhanh lên!” cũng không đúng.



Dương Thần cảm thấy rất thoải mái, dạ dày hắn vốn rất lớn, những chiếc bánh hắn đã ăn đi qua cơ thể, luồng chân khí không ngừng nghiền nát chúng, không bao lâu đã tiêu hóa xong, mặc dù dạ dày hắn cũng đã không ít thức ăn nhưng vẫn còn thoải mái hơn nhiều so với người bình thường.



Sau khi ăn xong đĩa thứ ba, Dương Thần ợ lên một cái, cảm thấy dạ dày của mình đã chứa được ba phần tư, nhưng vẫn có thể ăn tiếp, nhưng do ăn nhiều thịt heo và cải trắng nên thấy không thoải mái lắm.



Lâm Nhược Khê thấy sắc mặt Dương Thần không được tự nhiên, cô cảm thấy đau lòng, dù sao cô cũng đã trở thành người phụ nữ của hắn, mặc dù hắn luôn khiến cô giận, nhưng vì quan tâm, cô liền lên tiếng khuyên can:



- Đừng ăn nữa! Mặt anh trắng bệch rồi kìa!



Dương Thần lắc đầu, cười một cách miễn cưỡng:



- Vẫn còn một dĩa cuối cùng.