Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 402 : Thay đổi cách nghĩ
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Dương Thần không biết là chính mẹ hắn cũng đã phát hiện ra trong lời nói của hắn có chút sai lầm, nhưng dù có biết, Dương Thần cũng không thể thay đổi được cái kiểu không biết nói gì cho hay của hắn.
Có điều, Quách Tuyết Hoa cũng sẽ không đi hỏi thẳng Dương Thần. Vì như vậy không chỉ rất liều lĩnh vì nếu chẳng may hỏi sai rồi sẽ làm cho bầu không khí giữa hai mẹ con vốn cứng nhắc khó hòa hợp lại, thậm chí Dương Thần lại không muốn đáp lại bà.
Vì vậy mà phải đợi Dương Thần lái xe đưa Trinh Tú về nhà thu dọn hành lý sau bữa tối, Quách Tuyết Hoa mới kéo Lâm Nhược Khê vào trong thư phòng của mình để hỏi cho rõ sự tình.
- Nhược Khê, hãy nói cho ta biết buổi chiều hôm ấy, những lời con nói với Dương Thần là có ý gì vậy?
Quách Tuyết Hoa ân cần hỏi.
Lâm Nhược Khê bị Quách Tuyết Hoa kéo vào thư phòng như vậy còn nghĩ là mình lại làm điều gì sai khiến cho mẹ chồng không vừa lòng. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có lời giải đáp. Cho tận tới khi nghe xong câu hỏi cô vẫn mơ hồ tự hỏi “ Bà Quách này có ý gì đây? Những lời nào cơ?”
- Đừng ngại, cái ta muốn hỏi là vừa rồi con cũng nhìn thấy Dương Thần cầm chiếc dây chuyền của Trinh Tú, tại sao lại có suy nghĩ như vậy. Chẳng phải Dương Thần nói không có gì với Trinh Tú sao. Trong lời nói này rõ ràng có ý gì đó khác.
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Trên khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Nhược Khê khẽ lộ ra chút do dự, cô không ngờ rằng điểm nhỏ như vậy cũng khiến Quách Nhược Hoa nhận ra điều khác thường. Nhưng chính mình lại phải trả lời thì thật là làm khó cô quá.
Nếu nói thật Dương Thần đúng là có quan hệ với người con gái khác liệu có bị Dương Thần cho là ngầm giở trò sau lưng mình mà không dám đứng ra trực diện hay không? Nhưng nếu mình không nói, Quách Tuyết Hoa cũng sẽ không dễ dàng cho qua mà mình còn mang tiếng lừa dối bề trên.
- Thực ra…cũng chẳng có chuyện gì ạ.
Lâm Nhược Khê liền né tránh.
Nhưng Quách Nhược Hoa cũng không phải là người dễ bị lừa. Từ lúc nhìn thấy sự thay đổi thần sắc trên khuôn mặt Nhược Khê, trong lòng bà đã hiểu ra một chút sự tình, bà liền thở dài, nói:
Từ lúc sáng sớm sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên Dương Liệt nhìn thấy chính là thầy Ngọc Ki Tử của mình, gã phát hiện vết thương của mình đã phục hồi đến bảy tám phần. Lẽ ra gã phải vui lắm, thế nhưng đột nhiên gã nghe thấy người cứu mình là Dương Thần, khuôn mặt gã bỗng sầm xuống.
Sau khi tìm hiểu nghe ngóng được chuyện đã xảy ra trong những ngày qua Dương Liệt liền nổi cơn thịnh nộ.
Cái tên Dương Thần này, thật không ngờ vẫn là người huynh trưởng mà từ nhỏ ta chưa từng gặp mặt? Đây là trò đùa gì đây?
Hóa ra Dương Thần lại chính là người mà từ nhỏ mẹ đã cho đi theo Bộ Tư Lệnh.
Dương Liệt vốn nghĩ rằng, sau khi mình tỉnh lại, người đầu tiên mà mình gặp sẽ là Quách Tuyết Hoa, người mà quan tâm tới mình nhất. Nhưng thật không ngờ rằng, ngay cả cái bóng của bà cũng không nhìn thấy. Đây chẳng khác gì một cú sốc mạnh với Dương Liệt.
Dương Phá Quân nhận được tin, sau khi biết Dương Liệt tỉnh lại tuy rất vui nhưng do cuộc tổng tuyển cử đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, ông cũng không thể tới hỏi han tình hình của Dương Liệt được. Ông chỉ có thể đánh điện báo Dương Công Minh đang ở Yến Kinh, và tất nhiên là cũng không thể bay tới chỗ của Dương Liệt ngay lập tức được.
Bởi vậy, Dương Liệt ở trong biệt viện của họ Thái mà trong lòng càng bực bội.
Một người vốn là niềm tự hào của gia đình như gã vậy mà thật không ngờ, lần đầu tiên thực hiện một nhiệm vụ quan trọng lại bị Dương Thần làm cho mất đi hoàn toàn cơ hội, thậm chí Dương Thần bỗng dưng lại trở thành con trưởng nhà họ Dương, cướp đoạt cả người mẹ mà vốn vẫn quan tâm đến gã.
Điều khiến cho Dương Liệt thêm thấy hổ thẹn chính là Dương Thần đã cứu mạng mình trở về.
Hơi ấm của lò sưởi lan ra khắp phòng. Tất cả các phòng đều ngập tràn hơi ấm. Thế nhưng Dương Liệt lại cảm thấy đôi chân của mình ở trong chăn đang lạnh tới thấu xương.
Ngọc Ki Tử cũng thấy đồ đệ của mình trong lòng đang rối ren, phức tạp, nhưng lão lại không nghĩ ra một giải pháp nào hay cả. Lão biết, cái việc này đối với người vốn đầy kiêu ngạo như Dương Liệt mà nói là một đòn đả kích quá lớn, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nguôi ngoai được. Cho nên lão chỉ có thể đợi chờ cho đến sức khỏe của Dương Liệt hồi phục lại bình thường thì sẽ trở về Côn Luân. Tìm tới người bác Lăng Tử Hư của mình để xác nhận chuyện này. Lão không nghĩ đến chuyện sẽ ngừng việc cố gắng.
Dưới sự thay đổi lúc nóng lúc lạnh của lòng người, đêm 30 tết đầu tiên sau khi Dương Thần quayvề nước cuối cùng cũng đã tới.