Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 406 : Không có hứng thú

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Chuyện An Tâm trở thành thư ký, cứ “Danh bất chính, ngôn bất thuận” như vậy mà thành, may mắn là quy mô giải trí của Ngọc Lôi không nhỏ, cho nên cũng không ai chú ý nhiều đến một cô thư ký không biết làm gì của giám đốc. Nhưng quả thật trông cô như xinh đẹp như cây đào mật, chả trách giám đốc lại chọn cô.



Ở thành phố người ta đa phần đều coi trọng vật chất, chuyện như vậy đã thấy nhưng không thể trách người nào đó nhàn rỗi mà nói bậy.



Nhưng trên thực tế An Tâm cũng giúp đỡ Dương Thần lúc bận rộn. An Tâm nói từng tham gia một số hoạt động của công ty của gia đình, không phải là khoác lác, trên thực tế, trước khi An Tâm làm tiếp viên hàng không, có một thời gian được An Tại Huân bồi dưỡng như người nối nghiệp, dù sao An Tại Huân cũng chỉ có mỗi cô con gái này.



Sản nghiệp của An gia không được tính vào hạng nhất Trung Hải, nhưng nhỉnh hơn hạng hai một chút. Nếu không Liễu gia sẽ không lựa chọn cách thâu tóm An gia để có thể cạnh tranh với Viên gia.



Đối với An Tâm mà nói, giải trí Ngọc Lôi ngày hôm nay mới chỉ là bước đầu, giống như một đám đồ gốm thượng đẳng tùy cô đặp nặn, Sau khi Dương Thần giao mấy việc cho cô làm, An Tâm làm rất nhẹ nhàng và vui vẻ. Cô dùng tất cả sự khéo léo của mình để đắp nặn lên viễn cảnh công ty trong tương lai.



Biết được dự án lớn nhất của Ngọc Lôi không ngờ là cuộc thi người đẹp. Hai mắt An Tâm sáng lên, dù sao cũng là một cô gái trẻ, đối với sân khấu, âm nhạc, đám đông và thời trang, vv… Bản thân cô rất say mê. Hiện giờ lại trở thành người vạch kế hoạch, cô đầy hưng phấn.



Triệu Đằng và Vương Khiết không phải là những nhân viên bình thường, đã sớm điều tra rõ hoàn cảnh của An Tâm khi cô gia nhập vào giải trí Ngọc Lôi chưa được mấy ngày.



Biết được An Tâm đúng là đại tiểu thư của An gia, không khỏi kinh ngạc một hồi lâu.



Phải biết rằng, An gia hiện giờ hơn xưa rất nhiều, sau khi thâu tóm Liễu gia, đường đường chính chính đứng lên đỉnh “Kim tự tháp” ở Trung Hải, ngoại trừ Viên gia, những đại gia tộc khác khó mà địch nổi đã có lời đồn, An gia và gia tộc Rothschild đang thâu tóm tài chính thế giới có quan hệ mật thiết, khiến An gia trở thành một đại gia tộc thần bí trong mắt không ít người, bỗng chốc nổi tiếng.



An Tâm là đại thiểu thư An gia, cũng không thích thú gì với các hoạt động xã giao cho nên cũng không quen biết nhiều người lắm, nhưng người thật sự muốn điều tra cô ta, vẫn có thể nghe ngóng được.



Đường đường là đại tiểu thư của An gia không ngờ lại đến công ty mình làm thư ký giám đốc.



Tin tức này Triệu Đằng và Vương Khiết nghe được, có thể rút ra các kết luận kinh khủng, suy cho cùng, chỉ có một – giám đốc Dương, thật oai hùng.



Thật ra Dương Thần cũng không biết, trong suy nghĩ của hai trợ lý hắn bỗng có sức mạnh hơn so với ánh hào quang rực rỡ, giờ hắn đang ngồi trong phòng làm việc trên chiếc ghế salon bằng da lớn, thản nhiên uống nước trà xanh mà An Tâm pha, phía trước mặt là chiếc TV LED bốn mươi mốt inch đang phát tin về tình hình giải trí gần đây. Đa phần lớn liên quan đến những người làm âm nhạc.



An Tâm ngồi ở chiếc bàn làm việc bên cạnh Dương Thần, còn đang chăm chú đọc các loại tài liệu do Vương Khiết và Triệu Đằng đưa tới về quy trình bắt đầu đăng ký tuyển chọn ca sĩ và lựa ra các tiết mục.



Nhìn TV một hồi lâu, Dương Thần ấn nút tạm dừng, hình ảnh trên TV dừng lại là một ca sĩ nữ.



Dương Thần gọi An Tâm, nói:



- Tiểu yêu tinh, em xem xem người anh em này thế nào, hình như nổi tiếng đã rất nhiều năm rồi, có vẻ như cũng là ca sĩ xuất thân từ việc tuyển chọn.




Dương Thần và An Tâm đều ngẩn ngơ, không biết tại sao Tuệ Lâm lại khóc như vậy.



- Anh Dương…



Tuệ Lâm hỏi:



- Ông nội của em…Ông có phải là đã qua đời rồi không?



Dương Thần ngạc nhiên, còn An Tâm thì giật mình, nhìn Dương Thần nghi ngờ.



Sau khi Dương Thần suy nghĩ một chút, ra hiệu cho An Tâm đi ra ngoài trước, An Tâm hiểu ý, biết Dương Thần muốn cùng Tuệ Lâm nói chuyện một mình, liền đi ra.



- Em nghe ai nói?



Dương Thần hỏi.



Tuệ Lâm khóc nức nở nói:



- Bà nội vừa mới đem ông Áo Xám tới. Bà nội nói… ông nội bị người xấu hại, bà phải về Yến Kinh đứng ra lo liệu, nói em tạm thời đợi ở đây, ngoan ngoãn nghe lời anh…



Dương Thần nhíu mày, Vân Miểu sư thái nói như vậy, chắc chăn là không muốn Tuệ Lâm biết ông nội mình đã gây ra chuyện gì. Chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó, mình là cái gì cũng không biết, nghe theo ý bà ấy.



- Đúng vậy! Ông nội em mất, anh sợ em đau buồn nên không nói cho em biết.



Dương Thần gật đầu nói.



Bị tên “Hồng Mông” Lăng Hư Tử đưa đi, coi như “Đã chết” cũng không có gì khác nhau.



Tuệ Lâm xác nhận lại tin tức này, nước mắt một lần nữa lại tuôn như mưa.



Tuy từ nhỏ không được ở bên cạnh Lâm Chí Quốc, nhưng đối với Tuệ Lâm mà nói, ông nội là ông nội, người thân là người thân, ngay lập tức cô khó có thể chấp nhận được sự thực như vậy.