Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 430 : Nữ hoàng Persephone

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Tổng giám đốc điều hành ngân hàng Thụy Sỹ tại Hoa Hạ Stéphane là một người Anh, nói chính xác hơn là một quý tộc cổ điển Anh được kế thừa danh hiệu tử tước.



Làm giám đốc ngân hàng Thụy Sỹ tại Hoa Hạ, ngoài nguyên nhân là năng lực bản thân không tầm thường và còn có có hậu thuẫn thì còn có nguyên nhân khác là vì tổ tiên của ôngmang huyết thống người Hoa Hạ, bởi vậy từ nhỏ Stéphane đã thích văn hóa phương Đông, đến học đại học ông cũng chọn tốt nghiệp tại Hongkong.



Bởi vậy, Stéphane nói tiếng Hoa Hạ còn tốt hơn tiếng Anh, đây là người nước ngoài đã khiến không ít người bình thường thấy có chút cổ quái.



- Thật là một buổi sáng tuyệt đẹp, Tổng giám đốc Ngọc Lôi, chắc tôi không nhớ nhầm người đâu nhỉ?



Stéphane sở hữu một mái tóc vàng ánh kim và vóc dáng cao gầy, anh nghiêng người tạo dáng mời Lâm Nhược Khê, không giống những người khác khi gặp mặt thì thường bắt tay.



Thực ra, bắt tay khi hai bên nam nữ gặp nhau thì người nữ có thể chủ động, nhưng nếu để đàn ông chủ động sẽ là bất lịch sự, đơn giản hơn là dùng cách này, đa phần mọi người đều chỉ hiểu về cách thứ nhất mà không hiểu cách thứ hai.



Xuất thân từ một gia đình quý tộc, Stéphane tất nhiên là một người rất hiểu về lễ tiết.



Thực ra Lâm Nhược Khê cũng không để ý qua sát các lễ tiết của người phương Tây, trong đầu cô còn đang lo lắng không biết phải mở miệng nói thế nào nữa.



Lâm Nhược Khê theo Stéphane ngồi lên trên chiếc ghế dài bằng gỗ lim, cô đặt túi lên ghế, cười theo kiểu xã giao công việc nhưng người ngồi bên cạnh cô xem ra vẫn rất lạnh lùng.



- Ngài Stéphane nhận ra tôi hay sao?



Lâm Nhược Khê đã từng có một lần gặp người này nên có chút hiều kỳ, coi như bắt đầu câu chuyện bằng cách này.



Stéphane mỉm cười hơi ngượng:



- Nói ra hơi xấu hổ một chút, lần trước trong bữa tiệc của Quốc Tế Ngọc Lôi tôi cũng có tham gia, khi đó cứ đứng từ xa mà nhìn cô một lúc, tôi thề, tôi chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tổng giám đốc Lâm đẹp đến mê đắm lòng người, tôi chỉ vừa mới nhìn thấy đã nhớ luôn rồi.



Stéphane nói rất thản nhiên, nhưng Lâm Nhược Khê lại đỏ bừng mặt, đoán biết rằng người đàn ông Anh quốc trước mặt ít nhất cũng năm mươi mấy tuổi rồi, được người đáng tuổi cha mình ngưỡng mộ, Lâm Nhược Khê thấy có chút không được tự nhiên.



- Thật sao, vì tổ chức dạ tiệc là do Ban Quan hệ xã hội phụ trách, bởi vậy tôi không nhớ được là đã mới những vị nào, rất xin lỗi vì điều này.



Lâm Nhược Khê vẫn chưa thể lấy lại được vẻ tự nhiên, sau đó cô nói:



- Việc ngày hôm nay tôi đến là việc gì chắc ngài giám đốc cũng đã biết.




Lâm Nhược Khê cắn môi, mặc dù vẫn còn chút xấu hổ nhưng vẫn nhìn vào mắt Stéphane trả lời rành rọt từng chữ một:



- Là chồng của tôi.



Toàn thân Stéphane run rẩy, rút lui ba bước rồi lập tức quỳ gối xuống.



- Nữ hoàng Persephone, được cống hiến sức lực vì người là niềm vinh hạnh của tôi.



Trong mắt Stéphane ánh lên sự tôn thờ kính sợ.



Persephone? Lâm Nhược Khê thấy đầu mình ong ong, điều này nghĩa là sao?



Không đợi cô nghĩ lại, Stéphane đã đứng dậy, trong nụ cười ánh lên một chút nịnh bợ, vẻ mặt này hoàn toàn đối lập với cách biểu lộ lúc trước.



- Nữ hoàng, dám hỏi người muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ lập tức đi lấy tiền vì nữ hoàng.



Stéphane cúi gập người nói.



- Khoan đã.



Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng lỳ lạ, sao lại là “nữ hoàng” được:



- Ngài Stéphane, Persephone là ai? Tại sao lại gọi tôi bằng cách đó?



Stéphane ngẩn người, nhưng đột nhiên như ngỡ ra điều gì, ôn tồn nói:



- Nữ hoàng, nếu quý tôn vẫn chưa giải thích thì tiểu nhân cũng không dám thay ngài giải thích đâu ạ, xin nữ hoàng trực tiếp ra lệnh, hiện giờ nữ hoàng đang là người đại diện giữ “nhẫn của Minh Vương” thì người có thể có 100 tỷro tiền mặt từ ngân hàng Thụy Sỹ, xin hỏi người cần lấy bao nhiêu ạ?



Nghe Stéphane nói xong, Lâm Nhược Khê không suy xét thêm về việc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt xinh đẹp mở to tròn, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm...



Sao? 100 tỷ...ro?