Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 436 : Tôi chỉ muốn như vậy

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nói từ phía nào đó chính là cam chịu.



Tăng Mậu buông chén rượu trong tay, sau đó cầm điều khiển tivi, giảm âm lượng rồi nói với Dương Thần.



- Nếu biết là rượu độc, vì sao còn muốn uống.



- Cũng giống như ông cảm thấy tôi không nên tới, nhưng tôi cố tình đến đây là một đạo lý.



- Sao cậu biết tôi cho rằng cậu không nên đến. Nhưng tôi luôn rộng cửa chào đón cậu.



Vẻ mặt Tăng Mậu không ủng hộ.



Dương Thần dịch mông, ngồi thoải mái trên sôpha rồi mới nói:



- Nếu ông cảm thấy tôi nên đến, nên cho người dùng súng dí vào trán tôi, khi tôi xuống xe bắn ngay tôi, không phải là như vậy mới trả thù được đứa con ngu ngốc đã chết của ông sao.



Tăng Mậu nhấp nháy mắt, dường như cũng không tức giận vì Dương Thần nhục mạ Tăng Lâm Lâm. Bùi ngùi thở dài:



- Thật sự, Tâm Lâm quả thật là ngu ngốc một chút. Tuy nhiên cậu phải tin rằng, người trẻ tuổi hay làm chuyện điên rồ. Chẳng qua y gặp phải đối thủ, làm tôi không tới chùi đít cho y kịp thôi.



- Ha ha…



Dương Thần cười nói:



- Bà xã tôi cũng nói tôi ăn nói thô lỗ. Nghe nói ông từng là chính khách lợi hại, sao cũng ăn nói thô lỗ như thế?



- Chính khách không phải là vẻ ngoài một người sau lưng một người sao?



Tăng Mậu nhếch môi, có chút tự đắc.



Dương Thần không thể không cười được, nhìn bốn phía xung quanh.



- Cậu tìm cái gì?



- Một người.



Dương Thần thẳng thắn nói.



Người hắn muốn tìm tất nhiên là Cao Quốc Hùng. Cái tên kéo bè kéo cánh tập trung một lượng vốn lớn. Nếu đến đây, đương nhiên muốn xử lý gã luôn. Nhưng điều khiến Dương Thần không ngờ chính là Viên Hòa Vĩ nói hai người đều ở đây nhưng hắn lại cảm thấy. Trong phòng này, ngoài Tăng Mậu không còn có ai khác.



- Cậu tìm Cao Quốc Hùng, trước khi cậu đến đây y đã đi rồi.



Tăng Mậu nói.



Dương Thần hiểu ngay, nhíu mày nói:



- Ông hãm hại người rất đơn giản, cho tôi uống rượu độc, mở cửa cho tôi vào. Nói như vậy chính là ông chủ động cho vợ chồng Viên Hòa Vĩ biết chỗ ông ở.



Dương Thần ban đầu cảm thấy lạ, Tăng Mậu có thế lực lớn như vậy, toàn bộ ngân hàng lớn ở Trung Hải đều phải e dè. Vợ chồng Viên Hòa Vĩ sao có thể dễ dàng tìm ra nơi ở của y.



Rồng lớn chèn ép rắn địa phương. Nhưng rồng lớn không đè mà trốn không được sao.
thành màu đen, đang phát ra ánh hào quang.



Ám khí Đường Môn này lực sát thương và độc tốt đều cực kỳ khủng bố. Nếu không có hận thù sâu xa thì nhất định không sử dụng loại ám khí này.



- Cô định làm gì.



Dương Thần nhìn người phụ nữ khó nắm bắt này. Nghĩ, nếu Thái Ngưng ra tay với hắn, nên làm thế nào.



Tăng Mậu cau mày, tình hình trước mắt làm ông ta không hiểu. Nhưng ông ta cũng chờ Dương Thần và Thái Ngưng đối đầu. Tốt xấu gì ông ta cũng còn đường sống.



- Tôi không có ý gì khác.



Thái Ngưng nói



- Tôi chỉ muốn như thế.



Vừa nói xong, gần như trong nháy mắt vẻ mặt Tăng Mậu còn đang suy nghĩ,



nhưng ở cổ họng của y đã bị xuyên thủng thành một lỗ màu đen.



Trong mắt Tăng Mậu lộ ra một ánh mắt không thể nào tin, sau đó liền ngã xuống.



Dương Thần cảm giác mình đang run cầm cập trong lòng. Kinh ngạc nhìn Thái Ngưng.



Thái Ngưng thu bàn tay mềm mại trắng nõn lại, nhìn Dương Thần nở một nụ cười chưa bao giờ rạng rỡ như thế. Giống như một cơn gió xuân xua tan cái lạnh mùa đông, nhưng lại khiến Dương Thần vô cùng lạnh lẽo.



Hóa ra, cô mỉm cười như vậy …







Trong lúc này, trong phòng khách của căn biệt thự cổ. Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê cùng vợ chồng Viên Hòa Vĩ ngồi nói chuyện vui vẻ.



Vú Vương và Trinh Tú bận chuẩn bị bữa tối trong bếp. Dù sao có hai người khách thân quen, vú Vương rất vui vẻ. Sự vui mừng thể hiện trong lời nói và vẻ mặt.



Trinh Tú ở nhà cũng biết đại khái chuyện tình cảm quá khứ của Lâm Nhược Khê và Dương Thần. Dần dần cảm thấy mình là một người trong gia đình. Một cô gái xấu trước đây trở nên đứng đắn hơn. Thậm chí khi nấu cơm nghiễm nhiên trở thành một người con gái thật sự.



Lúc này, người trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.



- Là ai, sao không bấm chuông nhỉ.



Vú Vương hơi giận nói.



- Để con mở cửa.



Trinh Tú xoa xoa tay vào tạp đề bước nhanh ra mở cửa. Quách Tuyết Hoa đang nói chuyện, cũng chạy ra.



Nhưng không đợi Trinh Tú mở cửa, một tiếng đập mạnh vào cánh cửa gỗ vang lên.



Tiếng đập mạnh vang lên, cánh cửa gỗ nặng trịnh không ngờ bị người từ bên ngoài đẩy sập xuống.