Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 446 : Ngạt thở
Ngày đăng: 14:05 19/04/20
Một tay xách hộp điểm tâm, một tay xách canh gà bổ dưỡng, Dương Thần vẫn mặc nguyên cả bộ đồ ở nhà, lúc đi vào công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, nếu không phải tên bảo vệ nhận ra hắn, không chừng hắn sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Ngọc Lôi từ trên xuống dưới vẫn đang ngất ngây trong chiến thắng, dường như mọi người đi qua đều rất vui mừng, thảo luận xem tối nay nên tổ chức ăn mừng thế nào.
Những người có thể làm việc ở trụ sở chính không hề ngốc, lần này Ngọc Lôi thập tử nhất sinh, mang đến những lợi ích không hề nhỏ, sự đánh giá của ngoại giới và triển vọng cho tương lai là minh chứng rõ nét nhất.
Giống như những chiến hữu đã từng hoạn nạn có nhau, giờ cùng nhau ăn mừng thành quả chiến thắng, không khí trong công ty ngày càng hòa thuận vui vẻ, mọi thứ xem ra rất tốt đẹp mà lại thật giản đơn.
Tâm trạng của Dương Thần cũng bị các nhân viên này cuốn hút, dọc theo đường đến văn phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, thậm chí hắn còn ngân nga những giai điệu du dương đã lâu không hát..
Tuy nhiên, đi đến trước cửa văn phòng, đột nhiên Ngô Nguyệt ngăn hắn lại không cho vào, cô nhìn chằm chằm vào mấy thứ mà Dương Thần mang theo, cười nhẹ:
- Tổng giám đốc đang gặp khách quan trọng, anh phải đợi một lát đó.
Dương Thần cũng không giận, nhìn Ngô Nguyệt từ trên xuống dưới, quét qua quét lại bộ ngực bằng phẳng của cô, lắc đầu cười nói:
- Với cái sân bay đó, làm sao cô có thể nói chuyện yêu đương chứ, dáng người vẫn không thay đổi gì cả.
Ngô Nguyệt mặt đỏ bừng:
- Không cần anh quan tâm, tôi sẽ không để anh vào làm gián đoạn công việc của tổng giám đốc đâu.
- Tôi nói cô đó, cả ngày ngồi trong phòng này mà không thấy phiền sao? Về phòng của cô đi, hay là tìm mấy tình nhân của cô đi…là gì nhỉ…Tiểu Minh? Hay Tiểu Lý?
- Là Lý Minh và phó chủ tịch.
Ngô Nguyệt tức giận nhíu mày nói:
- Dù sao Lý phó tổng cũng là cấp trên của anh, cẩn thận cái miệng anh đó.
- Được được được, cô tìm được ông xã tốt, ông xã của cô rất lợi hại.
Dương Thần vẻ mặt tán thành nói.
Vừa nghe đến từ “ông xã”, sắc mặt Ngô Nguyệt đỏ hết lên, hai tay vung loạn cả lên, thật quá đáng, vậy thì có chết cô cũng không mở cửa cho anh ta.
Cái tên điên khùng kia, khiến cho buổi sáng vốn vui vẻ trở nên u ám như thế này.
Dương Thần nhìn chằm chằm vào Ninh Quốc Đống, hận không thể một phát chém chết gã, gã chết thì mọi chuyện coi như xong, sau đó đi an ủi khuyên giải Lâm Nhược Khê, nhưng…
Dương Thần biết, mình không thể giết anh ta.
Không phải vì anh ta là cán bộ nhà nước, cũng không phải anh ta là người nhà họ Ninh, chỉ là… anh ta là con của Ninh Quang Diệu…
Ninh Quốc Đống tím tái mặt mày, định dùng chân đá Dương Thần, bắt lấy tay Dương Thần, nhưng Dương Thần cơ thể rắn chắc, nên không có tác dụng gì cả.
Cuối cùng, khi mà Ninh Quốc Đống sắp sửa tắt thở, Dương Thần cũng buông tay ra.
Ninh Quốc Đống rơi phịch xuống đất, không ngừng hít thở gấp, ánh mắt bàng hoàng và oán hận ngước nhìn lên, coi khinh người đàn ông đứng trước mặt mình.
- Anh…chắc chắn anh sẽ gặp báo ứng.
Ninh Quốc Đống gằn giọng nói.
Dương Thần không thèm để ý đến anh ta, xoay người về phía Lâm Nhược Khê, ngồi xổm trước mặt cô, dịu dàng nói:
- Đừng ngồi dưới đất thế này, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì theo anh về nhà, nghỉ ngơi một chút.
Lâm Nhược Khê không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn.
Dương Thần không nói gì nữa, cúi người bế xốc Lâm Nhược Khê lên.
Cuối cùng Lâm Nhược Khê đã có phản ứng, nhưng không cần đến Dương Thần mà tự cô đứng dậy, đi tới cửa phòng.
Dương Thần biết lúc này hắn nói gì cũng vô dụng, nhíu mày, đành bước theo Lâm Nhược Khê, đợi cô bình tĩnh lại.
Nhìn Lâm Nhược Khê và Dương Thần lần lượt ra khỏi phòng, Ninh Quốc Đống cười giòn, lẩm bẩm:
- Cứ đi đi, dù sớm hay muộn, em cũng sẽ phải đến bên anh, nằm rạp trước mặt anh… Còn về Dương Thần, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, hắn đã động vào người mà đáng lẽ ra không nên động tới…