Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 464 : Động tác rất thành thạo mà
Ngày đăng: 14:05 19/04/20
Christine không hề cảm thấy bất ngờ, cười tao nhã với những người ngồi cùng bàn rồi lại nói với Yeon-hee Lee:
- Tôi không có loại túi như của Yeon tiểu thư đây, Yeon tiểu thư đề cao tôi quá rồi, nhưng tôi mới phát hiện ra hình như chủ tịch Lâm của chúng ta cũng có thì phải.
Nói xong Christine hướng sang phía Lâm Nhược Khê bên phía cạnh Dương Thần, cười nói:
- Cái túi kia của chủ tịch Lâm hình như cũng là Hermes thì phải.
Lâm Nhược Khê chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang, đang tự hỏi phải nên ứng phó như thế nào với sự tình này, bỗng nhiên bị Christine hỏi như vậy cũng hơi có chút mơ hồ nhưng ngay lập tức liền hiểu ra sự việc, cô khẽ gật đầu đáp:
- Ừ, đúng vậy.
Yeon-hee Lee ánh mắt lộ vẻ khinh thường, theo cách nhìn của cô ta, kể cả có là túi Hermes đi nữa thì khắp Trung Hải cũng không chắc tìm ra được một chiếc có cùng đẳng cấp với túi của mình.
Trong ánh mắt tò mò của những người ngồi đó, Lâm Nhược Khê thản nhiên nhặt lấy chiếc túi trắng của mình đang để dưới đất.
Tất cả mọi người có mặt đều thổn thức, chiếc túi Hermes lại có thể tùy tiện để dưới đất thì chắc cũng chẳng phải hàng xa xỉ gì, cũng không biết vì sao Christine lại chỉ Lâm Nhược Khê lôi túi ra xem, như vậy chẳng phải là làm mất mặt chủ tịch hay sao?
Tuy nhiên, khi đặt chiếc túi lên bàn, một vài người ngồi gần đó có mắt nhìn liền ngay lập tức phát hiện ra chiếc túi này không hề tầm thường.
- Cái này…
Một nghệ nhân chế tác nổi tiếng ngạc nhiên thốt lên:
- Chỗ mở miệng túi này có phải kí hiệu chữ “V” ngược không?
- Hình như là…đúng rồi.
Một nhạc sỹ khác cũng nhìn thấy nét đặc biệt lên tiếng:
- Hình như tôi nhớ là kí hiệu này có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nghệ nhân chế tác kia cười ha ha, không nói gì, chỉ có điều liếc nhìn Yeon-hee Lee vẻ châm chọc.
Yeon-hee Lee bấy giờ mới đột nhiên tỉnh ngộ, người đàn ông trước mặt mình không dễ gì hòa hảo được, cô không ngừng cắn môi, gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng là đang kiềm nén hỏa khí.
- Nếu vậy thì… tạm biệt.
Yeon-hee Lee hằn học liếc nhìn Dương Thần, lại thản nhiên nhìn Lâm Nhược Khê rồi sau đó mới đưa trợ lý của mình rời đi.
Đợi Yeon-hee Lee đi rồi Lâm Nhược Khê mới khẽ thở dài, bước lên trước nói:
- Để cho cô ta xem một chút thì có sao đâu, sao con người anh sao lại không nhượng bộ như vây?
Dương Thần nhún nhún vai nói vào tai Lâm Nhược Khê:
- Nhượng bộ thì đâu còn là ông xã em?
Lâm Nhược Khê không nói thêm, chẳng buồn nói với hắn, quay người bước đi.
Dương Thần cười ha hả vội vã đuổi theo.
Chỉ có điều cả hai người đều không biết được, Yeon-hee Lee vừa mới đi khỏi liền vào nhà vệ sinh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Không đợi lâu, trong điện thoại truyền tới một giọng nói tiếng Hàn của một người đàn ông lớn tuổi:
- Hee Lee, con gái ngoan, chẳng phải con bận nhạc hội ở Hoa Hạ hay sao? Sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho ta thế này?
Yeon-hee Lee cảm xúc vẫn đang trong trạng thái bị kích động, cố gắng kìm giọng nói:
- Ba, hình như con nhìn thấy.. trăng lưỡi liềm rồi…
Đầu bên kia điện thoại lập tức trầm xuống, Yeon-hee Lee chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất mạnh.
Thật lâu sau, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại mới nói:
- Con nói rõ cho ba nghe, ba sẽ xử lý.