Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 469 : Manh mối

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Nhìn thấy người trước mắt rõ ràng có vóc dáng to con hơn mình một cái đầu, Dương Thần kín đáo lui bước, khách sáo cười:



- Sĩ quan, tôi là bạn của cô Đường, không phải người xấu.



Đường Uyển cũng từ phía sau đi tới nói:



- Ông sĩ quan, Dương Thần là bạn tôi, hắn có thể có ích đối với vụ án này, xin hãy cho hắn vào.



Ông sĩ quan họ Cao dường như không nể mặt, mày nhíu chặt, dứt khoát nói:



- Chủ tịch Đường, xin lỗi tôi nói thẳng cảnh sát của tổ trọng án chúng tôi không phải là nhân viên của công ty cô, chúng tôi đến đây, là vì ở đây xảy ra án mạng và người chết là học giả nổi tiếng Quốc Tế, rất có thể dẫn đến sự tranh cãi giữa hai nước, chúng tôi đồng ý với cô cố gắng không tiết lộ tin tức này ra ngoài đã là sự đối đãi rất nồng hậu, nếu cô còn để cho người không liên quan, đến xen vào việc điều tra của chúng tôi, tuy Cao Hâm tôi chỉ là người đội trưởng cảnh sát hình sự, nhưng cũng không buông lỏng hành vi như vậy…



Đội trưởng hình cảnh Cao Hâm nói xong những câu này, đang muốn tiếp tục tống Dương Thần ra ngoài, không ngờ, phát hiện Dương Thần ở trước mặt đã biến mất.



Cao Hâm ngờ vực nhìn xung quanh, rồi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy, Dương Thần không biết lúc nào đã trốn khỏi trước mặt mình, đi vào trong phòng phía sau mình.



Dương Thần dường như hoàn toàn không nghe thấy Cao Hâm nói chuyện, đang tự tiện nhìn qua xem lại trong phòng, như đang nghiên cứu cái gì, những người cảnh sát khoa điều tra nhìn Dương Thần với ánh mắt bất mãn.



- Tôi đã nói là không cho anh vào trong phòng chẳng lẽ anh không biết đây là phạm pháp, gây trở ngại cảnh sát chúng tôi phá án không?



Cao Hâm tức giận la lên nói.



Dương Thần đối với người đội trưởng cao lớn thô kệch này lại có vài phần thích thú, đoán rằng người này chắc là một người thẳng thắn, cứng nhắc, thường ngày thì cần mẫn như con bò, nhưng lại quá cứng nhắc, cho nên đến trung niên mới lên được chức đội trưởng.



- Cao sĩ quan, anh đừng giận, chi bằng qua đây nhìn xem cửa sổ này, trên cửa sổ có cái gì hơi lạ.



Dương Thần chỉ chỉ cánh cửa sổ thủy tinh ở ngay giữa vách phòng,



Cao Hâm hừ nhạt nói:



- Đừng giả bộ ngớ ngẩn kêu anh ra ngoài có nghe thấy không?



Dương Thần lắc đầu than, chỉ vào cửa sổ thủy tinh sáng bóng kia nói:



- Các anh xem, bên trái phần khe cửa sổ này có phải có một vật gần như trong suốt gắn kết nó không.



- Anh khinh thường tôi đúng không?



Cao Hâm thấy Dương Thần không đếm xỉa tới lời của anh ta, trong cơn giận dữ, bước thắng đến trước mặt Dương Thần, vươn ra bàn tay to tựa như cái kềm thép, nghĩ muốn lôi Dương Thần ra ngoài phòng.
- Tạm thời chỉ có thể chờ đợi như vậy, dù sao manh mối chỉ có bấy nhiêu nhưng, người có thể sử dụng thiết bị nghe trộm này, chắc chắn không phải loại vừa, tôi nghĩ phiền toái của cô phải không nhỏ.



Dương Thần nói.



Đường Uyển cười hơi chua xót, đang định muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên nghe thấy có người gọi ở dãy lầu bên kia…



- Chị Hai chị Hai không xong rồi.



Một người với giọng trong trẻo, mang theo vẻ hoản loạn vội vàng, từ nơi không xa chạy đến.



Dương Thần quay đầu nhìn, đó là một cô gái mặc cái váy liền áo màu vàng, tóc dài chấm vai, khuôn mặt trái xoan, gương mặt có vài phần giống Đường Uyển, nhưng hơi ngây ngô, cũng không trang điểm, nhưng được cho là sắc đẹp quyến rũ của con gái thời thanh xuân.



- Đường Tâm, làm sao vậy, chạy đến như vậy có phải ông nội lại làm sao?



Đường Uyển sốt ruột hỏi han.



Cô gái gọi là Đường Tâm chính là em gái Đường Uyển, bởi vì chạy, thở hơi gấp, trong đôi mắt rưng rưng với giọng nghẹn ngào nói:



- Chị Hai, Đường Hoàng đến rồi, vừa đột nhiên đến trong sân của ông nội, dường như ông nội bị kích động bởi anh ấy, lại bắt đầu muốn đạp vào tường, và còn bóp cổ…Em…Em sợ lắm…



Sắc mặt Đường Uyển trắng bệt:



- Đường Hoàng? Anh ấy không phải ở Yến Kinh sao? Sao lại đến Trung Hải rồi? Tình trạng hiện giờ của ông nội ra sao?



- Em không biết tên đó đến đây…Lúc em đến, bác sĩ ý tá đều đang giúp giữ ông nội, nếu Đường Hoàng không đi, e rằng ông nội sẽ không yên lặng, em…Em liền đến tìm chị Hai.



Đường Tâm dẹt miệng, bất lực nói.



Dương Thần đầy mờ mịt, Đường Hoàng lại là ai?



Đường Uyển nhíu chặt đôi mày, mệt mỏi nhìn Dương Thần, nói:



- Tôi biết anh có rất nhiều nghi vấn, theo tôi cùng đi, tôi kể tường tận sự việc cho anh nghe.



Dương Thần đương nhiên không từ chối, dù sao cũng đã dính vào, trước sau sẽ phải giải quyết hết:



- Cũng tốt, tôi đi gặp ông nội, có thể phát hiện chút manh mối cũng không chừng.