Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 499 : Gọi điện thoại gì chứ

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Ngay sau đó, thấy Cố Đức Mạn dang ôm lấy đầu anh ta co gập người trên mặt đất, điện thoại của anh ta thì rớt xuống đất, đang chiếu ánh sáng mờ mờ, mấy người đó thấy Cố Đức Mạn lúc đó đang dựa vào vật to lớn màu đen bên cạnh.



Mà ở phía trước chân Cố Đức Mạn, tên canh gác áo đen nhìn thấy lúc trước đang nẳm trên đất, không nhúc nhích.



Lâm Nhược Khê bị chút kinh hãi sau khi nhìn rõ, nhíu nhíu mày, nói có chút bất mãn:



- Cố Đức Mạn, tên đó chết rồi.



- A…



Cố Đức Mạn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ngó cẩn thận, nuốt nuốt trong cổ họng, giật mình phát hiện, chính là tên canh gác đã dọa anh ta chết khiếp, không ngờ chết rồi.



- Chuyện gì thế này.



Cố Đức Mạn trừng mắt nhìn, anh ta tin chắc, tên canh gác này với tên vừa chết dưới chân Dương Thần không phải cùng một người, nhưng anh ta không thể hiểu nổi vì sao tên này cũng chết.



Dương Thần tiến lên phía trước, dùng một tay nắm lấy bả vai của Cố Đức Mạn, kéo anh ta từ dưới đất đứng lên, nhân tiện vỗ vỗ hai cái, cười nói:



- “Tiểu Cô Tử” làm không tồi, như vậy sẽ nhanh chóng tìm được xe của chúng ta.



- Oa, tốt quá, như thế chúng ta có thể lập tức quay về khách sạn rồi.



Gương mặt Alys tràn đầy hạnh phúc, kéo cánh tay của Stern, phấn khích chạy dến bên cạnh chiếc xe Bentley, mở cửa xe chẳng chút khách sáo gì, dẫn đầu cùng với Stern vào xe ngồi.



Cố Đức Mạn lúc này mới phát hiện, vật thể màu đen lúc nãy anh ta dựa vào là chiếc xe Bentley mà nãy giờ mọi người tìm kiếm.



Chẳng có chút thời gian hiểu được tình huống này như thế nào, Cố Đức Mạn lại bị Dương Thần đẩy vào trong xe, ngồi bên cạnh anh em Stern.



Bình tĩnh trở lại, lúc này Cố Đức Mạn mới hét lớn:



- Giám đốc Dương, tôi không phải là “Tiểu Cô Tử”, không phải.



- Biết rồi biết rồi, không gọi anh “Tiểu Cô Tử” “Tiểu Cô Tử” nữa.



Dương Thần cười ha hả, dùng một tay dóng cửa xe lại.



Lâm Nhược Khê đang muốn ngồi vào xe bị giữ lại bên ngoài, nghi hoặc nhìn về phía Dương Thần.



- Có ý gì vậy.



- Bà xã em đừng ngồi chỗ này, ngồi bên cạnh anh nhé, anh lái xe, em ngồi ghế phụ lái.



Dương Thần nháy nháy mắt.



- “Tiểu Cô Tử” thật phiền nhiễu, chẳng lẽ em muốn chịu tội suốt đường đi sao?
Ngồi trong khoang sau của xe, cằm của Cố Đức Mạn như muốn rớt ra, anh ta đã không thể nói ra từ ngữ nào khác biểu đạt đối với cách nhìn của Dương Thần.



Còn hai anh em Stern lại kích động hoan hô nhún nhảy, cảm thấy những thứ này thật là tuyệt.



Sau khi chiếc Bentley xông ra khỏi nhà kho, đến chỗ đất bằng phẳng, Dương Thần liên tục nhấn phanh không ngừng, dừng chiếc xe lại.



Lâm Nhược Khê nhìn phía bên ngoài cửa xe, quả nhiên như lời Dương Thần nói, cách nhà kho không xa là con sông rộng lớn, không có gì bất ngờ, đó là dòng sông Seine nổi tiếng của nước Pháp, xuyên qua tán lá lớn của rừng cây, có thể thấy đèn đuốc của thành phố, đây có phải là Romilly như Dương Thần đã nhắc đến không, Lâm Nhược Khê thực sự cũng không phân biệt được.



Trong lúc Lâm Nhược Khê không hiểu vì sao Dương Thần phải dừng xe lại thì thấy Dương Thần đã mở cửa xe bước xuống.



- Dương Thần anh làm gì vậy?



Lâm Nhược Khê trong lòng cuống cả lên, không biết người đàn ông này lại phát điên gì đây, không nhanh chóng trở về Paris chẳng lẽ chờ bị phát hiện sao?



Dương Thần vỗ vỗ sau ót, lại chui người vào trong xe, cười với Lâm Nhược Khê bảo:



- Xin lỗi, chút nữa anh quên, trước hết anh phải báo cáo cho Nhược Khê bé bỏng đã chứ nhỉ, em đừng lo lắng, trong cái nhà kho này không phải vẫn còn những người đáng thương khác bị bắt cóc sao, anh làm người tốt cho trót, để cho bọn họ cũng có thể về nhà.



Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt, cô thà không nghe thấy những lời nói này của Dương Thần.



Sau khi Dương Thần nói xong, lại ra khỏi xe, đi về phía sau xe, đứng ở đó một tay mang theo khẩu súng trường, một tay lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.



- Anh ta…anh ta đang làm gì vậy?



Cố Đức Mạn bị dọa cho ngớ ngẩn rồi, vốn tưởng rằng nhanh chóng có thể rời khỏi nơi đổ nát này, không ngờ vừa ra khỏi kho, xe lại dừng.



- Ông Cố Đức Mạn, xem ra ông bị bệnh quáng gà, ông Dương không phải đang gọi điện thoại đó sao.



Alys cười duyên dáng đáp.



- Đến lúc này còn gọi điện thoại gì chứ?



Cố Đức Mạn nói gần như hét chói cả tai.



Stern gãi gãi tai, ngáp một cái.



- Lúc nãy trong kho vì không bắt được tín hiệu, phỏng chừng điện thoại rất gấp.



Ngay lúc đó, trong bóng đêm hai bên kho hàng, đột nhiên phóng ra hai chiếc xe Jeep đèn lớn sáng chói cả mắt, động cơ gầm rú, nhằm hướng Dương Thần đang đứng mà vọt tới.



- Thôi xong…Đồng đảng cùa bọn chúng đến rồi.



Cố Đức Mạn giống như quả bóng xì hơi, thân thể lần nữa mềm nhũn trên ghế.