Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 50 : Hai thiếu phụ

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Trong mắt Lưu Minh Ngọc toát ra chút chua xót nhớ lại, lắc đầu cười nói:



- Em có bạn trai, anh ấy tham gia quân ngũ rồi, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín, vẫn chưa trở về.



- Tham gia quân ngũ không phải hai năm là về sao? Anh ta ở lại đơn vị à?



- Không biết nữa, người nhà anh ấy cũng chuyển nhà đi…



Lưu Minh Ngọc có phần mệt mỏi cười nói:



- Có thể là như mọi người nói, tiến đến một vị trí quan trọng nào đó.



- Nhưng cứ như vậy cũng không hay, em là phụ nữ, hẳn là hiểu được sự quan trọng của tuổi tác.



Dương Thần oán thầm người đàn ông kia, bày đặt không cần phụ nữ, lại chạy đi làm nhân viên cơ mật gì đó.



Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:



- Vậy thì có sao, em lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy, không thể quên được, làm sao có thể đón nhận người đàn ông khác…



Cô dừng lại một chút rồi cười nói:



- Thôi, không nói việc này nữa, sắp hết giờ làm rồi, quay lại văn phòng thôi.



Dương Thần tất nhiên không có ý kiến, nếu người ta đã nói không cần làm ầm ỹ chuyện đó thì cũng chỉ có thể nghe lời người ta thôi.



Nói chuyện xong, Dương Thần trên tay vẫn cầm chi phiếu Quách Tử Hằng viết, phải đưa cho thủ trưởng mỹ nữ vừa nhẫn tâm lại vô vị của mình.



Khi bước vào văn phòng, một nhóm các cô gái thành phố đã bắt đầu trang điểm, sửa soạn chuẩn bị từ công ty về nhà, cách ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, chắc chắn là muốn đi hưởng thụ tình cảm mãnh liệt của cuộc sống về đêm.



Triệu Hồng Yến và Trương Thái lại rất bình tĩnh, cũng không trang điểm gì đặc biệt, thấy Dương Thần trở về liền cười, cùng cất tiếng chào.



- Công việc thuận lợi chứ, sao về muộn thế?



Triệu Hồng Yến hỏi.



Dương Thần gật đầu, tò mò hỏi:
Hiểu ra rồi, Mạc Thiện Ny mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi, đấm một phát xuống mặt bàn, hai con ngươi thiếu chút nữa thì bắn ra lửa.



- Hãy đợi đấy!



Sau khi chào các chị em trong văn phòng, Dương Thần cuối cùng cũng được hưởng thụ sự vui sướng của dân văn phòng. Công việc này so với việc bán thịt dê xiên nướng thì nhàm chán hơn nhiều, nhưng “hoàn cảnh” thì không tồi, chỉ cần trong không khí tràn ngập hương vị các mỹ nữ thì nơi chợ hôi thối kia không thể so sánh được.



Đến bãi đỗ xe ngầm, Dương Thần vừa mới ngồi lên xe, điện thoại di động liền rung lên, là Lý Tinh Tinh.



Dương Thần cười bắt điện thoại:



- A lô.



Lý Tinh Tinh giọng nói có phần vui sướng:



- Dương đại ca, cảm ơn anh.



- Cảm ơn cái gì?



Dương Thần tất nhiên sẽ không chủ động thừa nhận bọn Trần Đức Hải là do mình xử lý.



- Chính là chuyện Trần Đức Hải…



Lý Tinh Tinh nói nhỏ, sau đó dường như hiểu ra điều gì, đổi chủ đề:



- Tóm lại cảm ơn anh, bố mẹ và em rất vui.



Nghe giọng nói dịu dàng của cô gái, Dương Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô bé kia cũng thông minh, hắn cười nói:



- Thật ư, vậy là tốt rồi, để bố em tiếp tục việc buôn bán đi, sáng mai anh sẽ đến tâm sự với ông ấy.



- Vâng, em biết rồi.



- Còn việc gì không?



Dương Thần không ngại tán gẫu một lát với Lý Tinh Tinh, nhưng muộn rồi sợ sẽ kẹt xe.