Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 501 : Mặt bánh bao

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Da của Lâm Nhược Khê thật nhẵn, cảm giác mềm mại mượt mà giống như loại tơ lụa thượng đẳng khiến Dương Thần rất thích thú.



Tiếp xúc đột ngột khiến hai má Lâm Nhược Khê ửng đỏ, hành động kiểu này của Dương Thần giống như xem mình như cô học trò ấy, muốn trêu đùa mình một chút.



- Anh… Anh làm gì vậy?



Lâm Nhược Khê thở gấp nói, may mà không có ai khác nhìn thấy, đường đường là giám đốc công ty xuyên quốc gia, tự nhiên bị người ta vuốt má như một đứa trẻ vậy.



Dương Thần bật cười ha ha đánh trống lảng:



- Oa, cưng ơi, em nhìn đằng trước xem, đến thành phố rồi, đèn đường cũng bật cả rồi, ờ…, có cần anh mua cho em chút gì ăn không? MacDonald nhé? Hay WENDY’ S? Hay Hamburger? Dù sao ở nước ngoài thì cũng nên ăn chút đồ ăn nhanh nước ngoài để thể nghiệm đời sống bình dân một chút? Hay là quay về Paris ăn đồ ăn Tây ngon ngon một chút? Tùy em đấy, ha ha…



Lâm Nhược Khê giận đùng đùng, cái tên này lại đột ngột chuyển chủ đề, nhưng đột nhiên cô cũng nghĩ ra một việc nên hỏi luôn:



- Đúng rồi, sao anh biết chỗ này là Romilly, anh đã từng đến đây sao?



Trong lòng Dương Thần thấy thật nguy hiểm, cuối cùng thì vẫn không chấp nhận cái vuốt má kia của mình, hắn giải thích:



- Mặc dù tài xế đưa chúng ta đi đã cố ý đi từ phía đông bắc, nhưng chủ yếu vẫn là khiến chúng ta bị mê hoặc để trời tối anh ta sẽ đổi thành hướng đông nam, sau đó chọn một con đường rừng không có một thành phố thị trấn nào, đây là một vụ bắt cóc được tính toán kỹ lưỡng, mặc dù biết rằng chúng ta không có cách nào liên lạc được với bên ngoài thì vẫn làm rất nhiều động tác hòng giữ bí mật.



Nếu như theo suy luận thông thường, dựa vào quãng đường đi và thời gian thì nơi mà chúng ta đến phải là khu Ace Wembley thuộc phía đông bắc Paris, nhưng trò này thì chỉ bịp được người khác thôi, muốn giấu anh ư, khó lắm, vậy nên khi anh tính khoảng cách thì nơi đến phải là Romilly, nhưng ban nãy khi đến kho hàng cảm giác như có rất nhiều hơi nước mà lại có tiếng nước chảy yếu, thế nên anh đoán đã đến bờ sông Seine đi qua thành phố Romilly, còn vì sao anh biết những địa điểm này thì không phải vì anh từng đến mà là vì anh đã học thuộc hết bản đồ thế giới rồi.



Học thuộc bản đồ thế giới?



Cho dù Lâm Nhược Khê đã từng gặp bao nhiêu nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực kinh doanh thì cô cũng không thể nào hiểu được sao Dương Thần có thể làm được việc đó, nhìn Dương Thần một lát cô không thể tin được là người chồng trên danh nghĩa này là do mình “nhặt” từ chợ về.



Lâm Nhược Khê quay đi nhìn cảnh về đêm thành phố lung linh ánh đèn điện, xe sắp đi vào khu vực nội thành, cô nói như thì thầm với chính mình:



- Tại sao anh giải thích càng nhiều thì em lại càng thấy có nhiều chỗ không hiểu nhỉ?



Dương Thần nhếch miệng rồi rút ra một điếu thuốc, sau khi hút xong ném đầu lọc thuốc ra ngoài cửa mới nói:



- Thực ra rất đơn giản, đừng coi anh là người, cứ coi anh như quái vật thì không phải mọi chuyện đều rất dễ hiểu hay sao?



- Anh không được nói linh tinh.



Lâm Nhược Khê đột nhiên hét lên, giọng nói có phần như quở trách.



Dương Thần ngạc nhiên, không hiểu sao Lâm Nhược Khê lại phản ứng mạnh như vậy.



- Anh...



Lâm Nhược Khê cũng thấy mình phản ứng hơi quá nhưng vẫn nói rõ ràng từng chữ một:



- Anh không phải là quái vật, cho dù người khác có nhìn anh như thế nào thì anh cũng không được tự coi mình như thế.



Nhìn cô gái với vẻ thành thật và đôi mắt xinh đẹp đang nhìn mình, Dương Thần nhe răng cười:




Lâm Nhược Khê chỉ chiếc hamburger thịt bò thật dày trong tay hỏi:



- Cái hamburger dày như thế này bảo em ăn kiểu gì?



- Đương nhiên là mở miệng rộng ra như anh đây này.



Dương Thần nói rồi lại há miệng thật rộng.



- Nhưng... Nhưng như thế...



Lâm Nhược Khê vừa nghĩ đến chuyện mình phải há miệng thật rộng để cắn miếng bánh như thế là lại thấy khó khăn.



Dương Thần mệt mỏi nói;



- Ôi, đã đói đến mức bụng sôi đến rồi mà vẫn còn để ý đến dáng vẻ thục nữ gì nữa, coi thường hamburger sao? Cũng phải, người thô lỗ như anh thì mới ăn loại này, thì ra Nhược Khê nhà ta còn bị mắc chút bệnh công chúa cơ đấy!



- Anh mới mắc bệnh công chúa, đừng có coi em là trẻ con như thế, không cần phải khích tướng, chỉ là ăn hamburger thôi chứ gì, ấu trĩ...



Lâm Nhược Khê nghe Dương Thần châm chọc rất tức giận, trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn chằm chằm cái bánh trong tay.



Cuối cùng Lâm Nhược Khê từ từ nhắm mắt, há miệng ra rồi cắn một miếng.



Thật ra thì hamburger kẹp thịt bò rất thơm, mặc dù dễ bị béo nhưng rất khó để kìm lại được, bụng Lâm Nhược Khê đã kêu réo ầm ỹ, ăn một miếng xong thì không thể kìm nổi cắn miếng tiếp theo.



Dương Thần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhược Khê ăn mà hai má phúng phính, hóa ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lúc này lại phùng lên như mặt bánh bao vậy.



- Xem em kìa, ăn trông thế nào rồi.



Dương Thần cười như mếu, ăn xong đồ trên tay thì lấy tay phủi phủi quanh miệng Lâm Nhược Khê.



Bởi vì cô ấy ăn nhanh quá nên nước sốt màu trắng vẫn còn dính bên mép.



Lâm Nhược Khê nhìn ngón tay quệt từ miệng mình một ít nước sốt, giận mình không thể nhảy ra khỏi xe, thật xấu hổ.



Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Lâm Nhược Khê đột nhiên bị kích động, chỉ là thấy Dương Thần rất tự nhên cho ngón tay dính nước sốt vào miệng mút sạch.



Lâm Nhược Khê lập tức xấu hổ đến nỗi suýt nữa bị sặc.



Dương Thần cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có ngụ ý mờ ám nhưng cũng không hề xấu hổ nhìn Lâm Nhược Khê bên cạnh, trong bóng tối đã nhìn thấy vành tai cô đã đỏ lựng lên, Dương Thần cười đầy ẩn ý:



- Có gì đâu, cũng chẳng phải là hôn bằng miệng, nếu em yêu thấy bị thiệt thòi thì cùng lắm anh để em bôi nước sốt lên mép rồi để em lau bằng lưỡi nhé?



Lâm Nhược Khê suýt ngất, lại còn có người nói chuyện không biết xấu hổ như thế này sao, nhưng biết rằng có nói ra thì cũng chỉ tự làm mình thêm bực mình nên đành chỉ biết trút hết bực tức lên chiếc bánh trong tay, lại cắn những miếng thật to, nhưng có điều lần này Lâm Nhược Khê quay mặt đi chỗ khác không cho Dương Thần thêm cơ hội nào ngắm nghía mặt mình nữa.



Dương Thần cũng không trêu chọc gì nữa, hắn cũng biết Lâm Nhược Khê đói thật, việc gì cũng nên làm vừa phải thôi nên Dương Thần chăm chú nhìn đường cao tốc, chiếc xe Bentley tiến thẳng về phía thành phố Paris.