Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 511 : Bây giờ trả lời anh

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Tiếng chuông cửa bất ngờ khiến cho Dương Thần lập tức từ trên giường xoay người bật dậy, đứng lên, ra dấu tay “chớ có lên tiếng” với Catherine, nhỏ giọng bảo:



- Nhanh mặc áo quần vào, để cháu xem ngoài kia ai đến rồi mới mở cửa.



Catherine lập tức hiểu chuyện gì, che miệng khẽ cười, trêu ghẹo bảo:



- Cứ nghĩ cuộc hôn nhân của cháu chỉ là trò khôi hài, bây giờ xem ra có vẻ rất quan tâm đến người đó, làm cô có chút ghen tị rồi đó…Đúng rồi, sợ bị vợ trông thấy, không biết giải thích thế nào sao?



Dương Thần biết nguyên nhân vì sao Catherine cười, dù sao chính hắn đã từng hoàn toàn không để tâm đến phụ nữ, bây giờ lại xử sự lo lắng sợ hãi như thế này, thật là biến đổi quá lớn.



- Cô biết thế thì tốt, nếu chẳng may nhà cháu tìm đến, để cô ấy thấy cô ở trong phòng cháu, người không một mảnh che thân, cháu dù có không chết thì cũng bị ánh mắt lạnh lùng của cô ấy làm cho đông cứng ba tháng.



Dương Thần buồn bã nói.



Catherine hờn dỗi hừ lên một tiếng, thè lưỡi với Dương Thần, lại lần nữa giở tính trẻ con hàng ngày, khiến cho người khác không phân biệt được mặt nào mới là thật.



- Cô chẳng để cho người ta nhìn thấy mình chẳng có mảnh vải nào trên người, không cần cháu nhắc cô cũng sẽ mặc áo quần.



Catherine nói, đã bắt đầu nhanh chóng nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, mặc từng cái vào.



Chuông cửa lại bị bấm vang lên vài tiếng, Dương Thần sau khi nhanh chóng mặc xong quần áo, cào cào mái tóc, rồi bước tới cửa ra vào, dùng mắt mèo nhìn xem tình hình bên ngoài cửa.



Thân đầy công phu, nhưng Dương Thần cảm thấy mắt thấy vẫn thực, không dám dựa vào cảm giác phán đoán xem rốt cuộc ai đang ở bên ngoài.



Nhìn thấy rõ người tới, Dương Thần thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ ngực, quay đầu nói với Catherine:



- Là Edward, xem ra là cậu ta đến đón cô.



Catherine đã dùng chiếc áo trắng mỏng che dáng người đầy đặn của cô, chiếc áo chỉ có hiệu quả một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy nội y tơ lụa mày tím bên trong, bên dưới là quần đùi jeans màu nhạt mang nét thanh xuân trẻ trung, ôm chặt lấy phần đùi trọn trịa, không đoán được Catherine bao nhiều tuổi, nhìn giống với thiếu nữ đôi mươi đầy sức sống tinh nghịch.



Quần áo như thế nghĩ lại cũng chỉ là để cô che giấy thân phận của mình mà mặc, nếu không, trong trường hợp giao tiếp xã giao, mặc như thế thì quá mức tuỳ tiện.



- Kỳ thực nếu cô biết sớm, đêm qua cô đã nhờ Edward đến đón cô rồi, Jane không ở bên cạnh cô, thì chỉ có anh ta làm việc khiến cô hài lòng.



Catherine đi đến cửa, ôm lấy cổ Dương Thần, miềng kề miệng tặng một cái hôn, cười nói:



- Thần Thần yêu dấu, nếu buổi tối còn muốn, cô sẽ lại đến, tuy nhiên cháu không được chỉ đi cửa sau…
Một hồi lâu, khoé miệng Dương Thần mới lộ nụ cười tự giễu cợt, thân thể rung lên, cười đến mức giống như điên dại.



Vỗ vỗ trán, Dương Thần bùi ngùi hít một tiếng, tự nhủ:



- Dương Thần à Dương Thần, có cả vợ lẫn bồ… đâu có dễ…



Đại sảnh lầu một khách sạn Sophie.



Lúc Lâm Nhược Khê bước từ thang máy ra, đầu óc cứ ngây ngây dại dại, hốc mắt có chút hoe đỏ, nhưng lý trí nói với cô, đây không phải thời điểm để rớt nước mắt vì tên đàn ông kia, hắn cũng không xừng đáng để cô vì hắn mà rơi nước mắt.



Để tránh người khác chú ý, Lâm Nhược Khê dùng tay lau lau khoé mắt, tuy nhiên hốc mắt vẫn còn hoe đỏ, nhưng không nhìn kỹ thì không thấy.



Cố Đức Mạn làm việc rất khá, tài xế phụ trách lái xe mấy ngày này đã sắp xếp ổn, đang chờ ở vị trí đỗ xe của khách quý bên ngoài khách sạn.



Lâm Nhược Khê biết cô còn có việc phải làm, cần bận rộn, không dám trì hoãn thêm, bước chân không tự chủ bước nhanh.



Dù có thêm đau khổ và không cam lòng, nhưng nội tâm kiên cường độc lập là chỗ dựa lớn nhất của cô để một mình bước đi trong mấy năm qua.



Lúc Lâm Nhược Khê bước qua quán cà phê kiểu Italy trong khách sạn, thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô …



- Cô Lâm, cô Lâm.



Lâm Nhược Khê hướng nhìn về phía quán cà phê, giọng nói nghe có chút quen thuộc.



- Ở đây, phiền cô qua đây chút.



Chỉ thấy người đàn ông dáng người anh tuấn mặc chiếc áo sơ mi Versace màu hồng nhạt đang ngồi ở vị trí góc quán cà phê, hướng về cô ngoắc tay, ngồi bên cạnh người đó còn mỹ nhân xinh đẹp tóc bạch kim, cũng dáng bộ cười hớn hở hướng về cô chào hỏi.



- Ông Stern, cô Alys.



Lâm Nhược Khê thì thào thốt ra tên hai người, chẳng phải đây là hai anh em Cromwell hôm qua cùng chạy trốn sao, bọn họ kêu mình làm gì nhỉ?



Lâm Nhược Khê nghĩ đến, gia tộc Cromwell có nhãn hiệu quý tộc lâu đời thế lực ở Anh quốc thế này, chắc chắn trong thâm tâm không coi trọng người làm kinh doanh, tuy rằng cùng bọn họ trải qua một lần “vào sinh ra tử”, dù gì thì mọi người đều an toàn, sau này cũng sẽ chẳng có bất cứ gặp gỡ nào.



Cho nên lúc nhìn thấy Stern nhiệt tình chào hỏi và gọi lại chỗ họ, trong đầu Lâm Nhược Khê khó hiểu, thậm chí tạm thời không nghĩ đến việc Dương Thần làm tim cô như bị dao cứa.