Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 531 : Minh kính chỉ thủy

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Vừa dứt lời, đầu vỏ gỗ thanh đoản đao trên tay Sukūpu kia đột nhiên vang lên “Vù” một tiếng, tốc độ nhanh như một viên đạn bắn về phía ấn đường Dương Thần.



Tuy rằng tốc độ này cự kỳ nhanh nhưng đối với Dương Thần lực sát thương đương nhiên không hề gì, chỉ vẻn vẹn né người một chút đã tránh được vỏ đao này rồi.



Vỏ đao gỗ sáu cạnh kia thoạt nhìn dễ vỡ, sau khi bị tránh đi, cắm thẳng vào mặt sau của vách tường thép, không ngờ chưa vào trong.



- Tên đao, Saisentan, cũng không chém giết con người chỉ chém yêu vật quỷ quái, nhưng ngươi, cũng không coi là con người.



Cùng lúc giới thiệu thanh đao trên tay, Sukūpu đã xuất hiện trước người Dương Thần gần một mét.



Nâng tay, đao rơi.



Chiêu số nhìn như đơn giản nhất, ngược lại là hữu hiệu nhất và khó tránh nhất.



Đao thuật của Sukūpu, trong mắt Dương Thần, so với Tokugawa địa nhẫn đã từng chứng kiến, phải sắc bén hung hãn hơn, mà rơi xuống có vẻ nhẹ nhàng, thì lại giống như thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn, gót sắt lôi đình vạn quân, thổi quét đến, tránh cũng không được.



- Đao pháp hay lắm…



Dương Thần có chút hứng thú đánh nhau, bởi vì hắn biết, đây là một cao thủ chân chính.



Mắt thấy đao rơi xuống trên xương sọ mình, chân khí Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh trong người Dương Thần tự nhiên hình thành một vòng bảo hộ vô hình, khi lưỡi đao kia chạm đến sát người, bị ngăn chặn lại mấy giây.



Dương Thần ung dung vận dụng thời gian này, đầu nghiêng đi vài cm, cơ thể cũng nghiêng theo.



Cùng lúc đó, ngưng tụ trên tay Dương Thần đủ để chụp cơ thể Sukūpu thành những mảnh vỡ, liền dùng một chưởng mạnh mẽ quét ngang đi.



Theo sát đó, một cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong đầu Dương Thần, tay hắn quả thực đã chạm vào cơ thế Sukūpu, nhưng…bản năng chiến đấu tinh thâm nói cho Dương Thần biết, đều là ảo ảnh.



Quả nhiên, không ngoài dự tính của Dương Thần, “Sukūpu” bị chụp trước mắt, bay ra giống như cánh hoa anh đào, tiêu tan trong không khí.



Dương Thần ngẩng đầu, Sukūpu đã xuất hiện trước người hắn khoảng hơn ba mét rồi, thanh đao Saisentan thon dài tinh tế trong tay, lóe ra ánh hàn quang lành lạnh.



- Đây là yêu thuật của ngươi, hay tuyệt kỹ gì của ngươi, chiêu này thực khiến cho người ta đau đầu.



Dương Thần thu tay về có vài phần tiếc nuối.



Sukūpu không trả lời, mà hỏi ngược lại:



- Vừa rồi là ngươi gỡ bỏ phong ấn rồi sao?




- Atamaotobu, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, xem trọng thân thể của ngươi, đừng có di chuyển đầu luôn, quên di chuyển thân mình.



- Dạ? Tôi quên thân mình rồi sao?



Phi Đầu Man cúi đầu nhìn, quả nhiên phía dưới trống không.



Lập tức, một cơ thể không đầu của một thanh niên ở cách đó không xa chạy đến, cùng đầu này “Giao thiệp”, cuối cùng hợp thành một người.



- Thật ngại quá, tổng tướng quân đại nhân, là tôi nóng vội, ngài cũng biết, Mao Xướng Kỹ ngủ với đàn ông…Vậy…



Atamaotobu bực bội bĩu môi.



Sukūpu cười có chút ý vị, nói:



- Là ngươi không thích người con gái ngươi thích lên giường với gã đàn ông khác, hay là không muốn đụng chạm người mang huân chương Xô-viết?



- Đương nhiên không phải sợ bọn họ, tôi…



Atamaotobu nói xong, mặt đỏ bừng, biết mình lỡ miệng.



- Ha ha.



Sukūpu cười to vài tiếng, vỗ vỗ lên người Atamaotobu, nói:



- Đi, đi gọi Mao Xướng Kỹ ra đây, tránh cho gã râu rậm đáng thương kia đợi chút thì biến thành quả cầu.



Vừa nói, Sukūpu quay đầu lại, nhìn Dương Thần cười thích thú, liền cùng Atamaotobu kia rời khỏi hiện trường.



Một hồi lâu sau, đám người Solon mới nuốt nuốt xuống cổ họng, tỉnh ngộ lại phát hiện ra điều gì, đi lên trước bên cạnh người Dương Thần nói:



- Minh Vương các hạ, mấy người kia, thực sự là yêu quái sao?



Dương Thần cười thần bí nói:



- Ngươi nói cái tên đầu thân tách ra đó sao, yêu quái đó ta lại hiểu một chút gọi là “Atamaotobu”, trong truyền thuyết cũng không phải yêu quái xấu xa gì, chỉ biết lúc nửa đêm trong lúc ngủ mơ, đầu và thân thể tách ra, ra ngoài dạo chơi khắp nơi, lỗ tai làm cánh, miệng sẽ ăn côn trùng nhỏ, khi sắp hừng đông, sẽ bay về lại cơ thể nhưng nhìn thấy gì, nghe thấy gì, đợi khi trời sáng cũn sẽ quên đi hết… Tất nhiên rồi, chỉ là truyền thuyết, người thật, ta cũng lần đầu tiên thấy.



Nghe Dương Thần hào hứng miêu tả, đám người Solon tuy từng trải qua trăm trận chiến, cũng đều cảm thấy lạnh cả người…