Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 540 : Apollo

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


-Hợp tác?



Dương Thần cười nhẹ một tiếng, cúi đầu suy nghĩ một lát mới hỏi:



-Tao thực sự rất tò mò, kế hoạch của mày là gì, tìm tao hợp tác cái gì?



Apollo nói:



-Trên toàn bộ hòn đảo này, người có thể khiến tao cảm thấy có hứng thú giao lưu chỉ có mày - Hades. Nếu như mày đồng ý đứng về phía tao, như vậy, đợi sau khi kế hoạch của tao thành công thì tao sẽ giao quyền thống trị một nửa cho mày. Đương nhiên bây giờ chỉ có, đợi sau đó tao sẽ tiếp tục mở rộng ra. Đợi Lĩnh vực của thần của tao mở rộng ra toàn thế giới, cho dù để cho mày có địa vị ngang hàng với tao, chia sẻ cả thế giới thì cũng không phải là một ý tưởng tồi.



Trong giọng nói của Apollo, rõ ràng có chút khiêu khích và ngang ngược, ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng.



Lời này được nói ra, khiến mọi người trên đảo phải giật mình.



Mục tiêu của Apollo, không ngờ là muốn chiếm lĩnh toàn bộ thế giới.



-Ha ha……



Khi tất cả mọi người đều chau mày thì Dương Thần lại không nhịn được cười lớn, thậm chí suýt nữa cười chảy cả nước mắt.



-Mày cười cái gì, Hades!



Apollo có chút không hài lòng hỏi.



Dương Thần xua tay:



-Không có gì, tao đang nghĩ, mục tiêu của mày thật vĩ đại, khác với cách nghĩ chỉ sống cả đời bình yên của tao. Tự nhiên tao cảm thấy mình thật đáng thương.



-Hừ. Cái thế giới thối nát đồi bại này, cái lũ người bị đồng tiền và lợi ích làm mù mắt kia, chỉ có tiến hành một lễ rửa tội bằng máu mới có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích như bây giờ. Hades à, tao không mong chờ ai đó có thể hiểu được tâm tư của tao, tao chỉ cần biết, mày có đồng ý tiếp nhận không hay thôi.



Nói xong, Apollo quay đầu lại, nhìn đám người Lâm Nhược Khê đang nằm hôn mê bất tỉnh trên boong tàu với ánh mắt đầy nham hiểm.



Dương Thần cố nhịn cười:



-Mày nói đi, muốn tao hợp tác với mày như thế nào đây?



Dương Thần vừa mới hỏi câu này thì tất cả mọi người ở trên đảo đều nhìn hắn. Mặc dù trước đấy, đám người Thạch Trung Kiếm và Cao Thiên Nguyên luôn nghĩ cách báo thù Dương Thần, nhưng từ sau khi biết được Dương Thần chẳng cần tốn một chút sức lực nào cũng xử lý được lực lượng của giáo đình, thì đã hiểu ra rằng, bọn họ không phải là đối thủ của Dương Thần.



Nếu Dương Thần thực sự liên kết với Apollo thì đương nhiên đám người bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.



-Hay thật.



Apollo cười nói:




-Đúng vậy, tao chỉ là một đứa con được sinh ra từ một Nazis nước Đức và phản đồ nước Pháp. Trong mắt của rất nhiều người, thậm chí là trong mắt những lãnh đạo của tao, có lẽ tao chỉ là một thứ tạp chủng.



Nhưng nửa đời này của tao chỉ làm những việc ngay thẳng. Chức vụ của tao là thứ mà tao phải dùng cả sức lực và mạng sống của mình để có được. Tao có thể cúi đầu trước uy quyền, nhận sai trước cấp trên, nhưng tao sẽ không bán rẻ danh dự con người mình.



Tao tuyệt đối không cho phép con trai của tao, cho dù là còn sống, có một người bố vì ham sống sợ chết mà phản bội đất nước và khiến người khác phải hy sinh.



Verdessa chưa nói xong thì mắt đã đẫm nước, ăn nói ngay thẳng khiến những người có mặt tại đây phải ngây ra. Trong mắt không ít người, thậm chí còn có sự day dứt và cả sự ngưỡng mộ.



Ngay cả Sukūpu trước đó có ý định muốn giết Verdessa cũng phải sững sờ một lúc, lặng lẽ thu dao lại.



Trong máy hiển thị, mắt Apollo hiện lên sự tức giận:



-Ông có biết ông đang nói cái gì không? Phó cục trưởng Verdessa, ông cho rằng ông không đi nhấn kíp nổ thì cục diện có thể thay đổi được sao?



Nói xong, trên tay của Apollo đột nhiên xuất hiện một bảng điều khiển từ xa màu đen to bằng bàn tay.



Sự xuất hiện của thứ đồ này khiến cho Verdessa phải lảo đảo lùi lại 3 bước:



-Tại sao….tại sao mày lại….



-Ông cho rằng, chỉ có ở trên đảo mới có kíp nổ hay sao? Trên tay tao sớm đã có một cái, chỉ là tao quý trọng nhân tài, muốn để ông tiếp tục sống, nhưng bây giờ xem ra ông căn bản đã không còn xứng đáng để sống nữa.



Apollo lắc đầu, quay lại nói với Dương Thần:



-Hades, Verdessa đã không còn muốn sống. Vậy bây giờ mày hãy dẫn theo bốn vị trong giáo đình rời khỏi đảo, những người khác, thì hãy để bọn họ lại.



Dương Thần không nói gì, quay đầu lại nhìn, thấy Cruijff và bốn người Gabriel kia sớm đã đứng dậy, với vẻ mặt đắc thắng, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi đây ngay tức khắc.



Dương Thần bước tới trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.



-Ha ha…Minh Vương Các Hạ, xem ra ngài thực sự thông minh.



Mặc dù Cruijff đã bại trận, nhưng lúc này thấy Dương Thần bị khống chế, liền cực kỳ đắc ý.



Dương Thần đi đến trước mặt hắn ta, nhe răng cười:



-Vậy sao?



Không đợi Cruijff nói thêm điều gì, một tay của Dương Thần đã nắm lấy cổ của Cruijff. “Thình thịch”.



Một tiếng “Crắc” vang lên, đầu Cruijff như một loại quả mọng nước, bị bóp nát vụn.