Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 548 : Nhảy cao và vấn đề nhạy cảm

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


-Mày…Mày…rốt cuộc là muốn thế nào chứ?



Cố Đức Mạn mặt mũi bẩn thỉu, bầm dập, thê thảm vô cùng. Cho dù có lang thang ở lề đường thì Cố Đức Mạn cũng sạch sẽ hơn nhiều.



Dương Thần dốc dốc chai rượu Martell, uống cạn, tiện tay vứt luôn đi. Lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, tự châm lửa, cũng không trả lời gì, chỉ nhả từng ngụm khói.



Vì đây là cửa sau rạp hát nên người đi đường cũng không nhiều, nhưng dáng vẻ khó coi của Cố Đức Mạn cũng khiến không ít những cặp mắt của người qua đường nhìn vào, chỉ trỏ.



Từ nhỏ đến lớn, Cố Đức Mạn chưa từng trải qua sự nhục nhã như thế này, tất cả lòng tự trọng, sự tự tôn, sự cao quý của dòng máu quý tộc đều bị tan tành hết, cũng không còn dũng khí để chống cự lại người đàn ông trước mặt, sống không bằng chết, chính là lúc này.



-Ngài…ngài Dương. Tôi thực sự biết mình sai rồi, xin ngài hãy tha cho tôi. Tôi…tôi sẽ giao toàn bộ gia sản của mình cho ngài, tôi cũng sẽ an phận của mình…



Cố Đức Mạn khóc không ra nước mắt, vì nước mắt sớm đã khóc cạn khi xin xỏ những người da đen kia rồi.



Tự trọng cái quái gì chứ, kiêu ngạo cái quái gì chứ. Những thứ này là của gã sao? Chính do tên chó má Cố Đức Mạn đang hối hận này, chính sự tham lam và độc ác của gã đã mang đến hậu quả thê thảm như thế này.



Dương Thần cuối cùng cũng mở miệng nói:



-Nếu như làm sai chuyện gì, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể chuộc tội, như vậy kẻ giàu giết kẻ nghèo chẳng phải là không phạm pháp sao?



Cố Đức Mạn bị nghẹn lại, không biết nói thế nào nữa.



Dương Thần phẩy tay, ra hiệu cho Cố Đức Mạn đừng cầu xin vô ích nữa:



-Bây giờ tâm trạng của tao không được tốt. Nếu như mày có thể diễn một số trò cho tao xem, hơn nữa phải khiến tao tươi tỉnh trở lại thì tao sẽ không giết mày nữa.



-Diễn trò?



Cố Đức Mạn nuốt cái ực, cẩn thận hỏi lại:



-Xin hỏi là trò gì?



Không phải là nhắm súng vào đầu để bắn chứ. Trò này nếu như làm tốt thì chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?



Dương Thần mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói:



-Nhảy cao.



Cố Đức Mạn sửng sốt. Nhảy cao?



Mặc dù từ trước đến nay chưa từng chơi qua môn thể thao này, nhưng Cố Đức Mạn biết, nhảy cao xem ra là một trò vô cùng nguy hiểm, nhưng lại có vài người biết vì trò chơi nhảy cao này mà sẽ xảy ra sự cố nào đó chăng?



Cho dù bản thân thực sự sợ những trò thả người từ trên cao xuống, nhưng vì mạng sống, nhảy cao thì có đáng là gì?



Cố Đức Mạn căn bản là không hoài nghi Dương Thần sẽ giết mình, từ việc Dương thần có thể bình yên trở về khách sạn, xem ra Dương Thần lợi hại hơn nhiều so với tổ chức Lĩnh vực của thần gì đó.



-Đồng ý không?



Dương Thần hỏi.



Cố Đức Mạn vội vàng gật đầu.



-Đồng ý, đồng ý. Có phải nhảy cao bao nhiêu lần tôi cũng đồng ý.



Dương Thần bóp nát mẩu thuốc lá, ném sang rãnh nước bẩn ven đường, ngay sau đó một chân của Cố Đức Mạn bị giữ chặt, đột nhiên bị túm ngược lên, trong chớp mắt đã rời khỏi mặt đất.



Có một vài người đi đường ngang qua còn cảm thấy hoa mắt, rõ ràng là có bóng hai người ở đó, sao đột nhiên lại không thấy nữa?
Dương Thần cười gượng.



Mạc Thiện Ny cười khanh khách. Dường như Mã Quế Phương đã đến Trung Hải, nên đã làm cho tâm trạng của cô vui vẻ hẳn lên:



-Khi nào thì anh về?



Dương Thần cười khẽ:



-Sao? Tiểu Thiện Thiện nhớ ông xã này sao? Hay là chăn gối cô đơn khó ngủ? Em chẳng phải có thể chơi những trò chơi nữ giới với Sắc Vi hay sao? Anh thấy chúng em lúc trước chơi cũng rất vui vẻ đó thôi.



-Anh muốn chết à.



Mạc Thiện Ny mắng khẽ.



-Mẹ em ở trong nhà bếp. Anh nói chuyện nhỏ một chút. Không ai chơi trò nữ giới với nhau cả, anh nói linh tinh cái gì đấy? Nếu không phải vì một kẻ xấu xa như anh thì em đã chẳng phải ngủ cùng với Sắc Vi.



-Mọi người sau này đều là người một nhà, cần thắt chặt tình cảm hơn nữa, ngủ cùng nhau cũng tốt chứ sao, đỡ mất công anh đi tìm.



Dương Thần không nhịn được cười.



Mạc Thiện Ny chẳng muốn nói chuyện nói chuyện với tên này, vì dù có nói thế nào thì cũng thua, hừ một tiếng, nói:



-Không muốn nói thì thôi vậy. Em vốn muốn biết khi nào thì anh về. Còn lên kế hoạch, làm thế nào đối diện với mẹ em. Ngộ nhỡ đến khi mẹ em phát hiện ra chuyện gì lại phản đối chúng ta, lúc đó em sẽ khó đứng về phía anh được.



Dương Thần ngẫm nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên:



-Tiểu Thiện Thiện, không phải em nói mẹ của chúng ta, bà ấy sau này sẽ ở Trung Hải chứ?



-Thế nào? Không được à?



Mạc Thiện Ny nói có phần cứng rắn. Để cho mẹ có thể hưởng phúc tuổi già ở trong thành phố, chăm sóc mẹ chính là việc mà cô luôn muốn làm. Trước kia, Mã Quế Phương luôn sợ làm phiền con gái, không dám đến Trung Hải, nhưng cuối cùng hôm nay vì bệnh đau thắt lưng cần phải chữa trị nên đã đến Trung Hải. Làm sao Mạc Thiện Ny có thể để mẹ trở về sống cuộc sống cô đơn và tẻ nhạt vậy được?



Dương Thần biết Mạc Thiện Ny đã hiểu nhầm ý mình, nên đành cười nói:



-Cô bé ngốc à, em không nghe anh nói là “mẹ chúng ta” sao? Là “chúng ta”, không phải là “em”. Anh làm sao có thể không muốn mẹ ở bên cạnh chúng ta chứ?



Lúc này, Mạc Thiện Ny mới dịu giọng xuống:



-Đối với việc này, em rất nhạy cảm, xin lỗi. Nhưng chuyện của chúng ta thực sự phải suy nghĩ kỹ càng. Em không thể thường xuyên ở bên anh được, phụ nữ bên anh nhiều như vậy, mẹ em sớm muộn gì cũng biết. Em lo rằng, lo rằng bà chịu không nổi.



Nhảm nhí, làm gì có bà mẹ nào vui vẻ chấp nhận việc con gái mình chỉ làm người tình của người đàn ông được chứ?



-Chuyện này, trong điện thoại không thể nói rõ ràng được, chờ anh trở về, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc kỹ càng, những gì nên thẳng thắn thì phải thẳng thắn, những gì nên giải thích thì phải giải thích, những gì nên giấu thì phải giấu. Em cũng đừng chỉ quá quan tâm đến công việc, Ngọc Lôi thiếu em cũng sẽ không sụp đổ được, hãy chăm sóc mẹ của chúng ta nhiều hơn. Em không nghe bà nói em quá bận rộn sao?



Dương Thần nói.



Mạc Thiện Ny ngoan ngoãn nghe lời. Những lời này thực sự rất đúng, chỉ là có làm hay không mà thôi, thực sự rất khó nói.



Sau khi nói vài câu nhớ nhung nhau xong thì hai người gác máy điện thoại xuống.



Trong bóng đêm, Dương Thần thở dài, đối với Lâm Nhược Khê thì rơi vào bế tắc, hết đường xoay sở. Trở về Trung Hải không chỉ phải quan tâm đến việc của hai bên Đường Uyển, Thái Nghiên, lại còn phải hao tổn sức lực vì mẹ con Mạc Thiện Ny. Bây giờ chỗ Mạc Thiện Ny đang ở cũng chính là chỗ ở của Sắc Vi, là hàng xóm với nhà mình. Phải làm thế nào cho tốt đây?



Đang lúc Dương Thần chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm, muốn nằm lên giường ngủ một giấc thì đột nhiên chau mày, nhìn ra hướng ban công.



-Là cô?